Chương 12
Sau khi ăn cơm chiều xong, Tiết Giai Duyệt liền đem bản thiết kế đã chuẩn bị tốt của mình lấy ra đưa Hứa Ngạn Văn xem.
" Anh lần trước đã hứa chờ em vẽ xong thì đưa cho anh xem, ở đây em có vài bản thiết kế, anh nhìn xem thấy thế nào? "
" Đưa đây tôi xem. " Hứa Ngạn Văn vươn tay, Tiết Giai Duyệt đưa bản vẽ trong tay cho Hứa Ngạn Văn.
Nhìn vào bản thiết kế có thể thấy được tâm huyết của Tiết Giai Duyệt mấy ngày nay, cô vẽ thật sự rất nghiêm túc, đem ý tưởng của chính mình cùng với xu thế theo hiểu biết của bản thân dung nhập vào nhau, tuy không thể so sánh với các tác phẩm của các nhà thiết kế nổi tiếng khác, nhưng so với những người mới vào nghề đều giỏi hơn, nhìn thiết kế của cô không giống người mới bắt đầu vào nghề.
" Thiết kế của em rất khá, thể hiện rõ nội dung cho người xem, có thể mở phòng làm việc được rồi. " Hứa Ngạn Văn không bủn xỉn lời khích lệ của chính mình chút nào, đối với anh mà nói, tác phẩm của Tiết Giai Duyệt thật sự không tồi.
" Anh đừng gạt em, làm sao có thể tốt như lời anh nói được? " Tiết Giai Duyệt bị anh khen có chút ngượng ngùng, mặt đỏ phác phác, ánh mắt mang theo tia sáng lập lòe vui sướng.
Hứa Ngạn Văn cười khẽ: " Tôi nói chính là thật lòng, em xác định vẽ rất khá. "
Tiết Giai Duyệt nghe được hắn nói như vậy, đối với bản thân càng thêm tự tin: " Anh thấy em đi xin việc thì thế nào, đi làm để học tập thêm một chút có thể không? "
Cô biết trình độ chính mình ở đâu, nếu học tập thêm một chút, có thể tích góp thêm một ít kinh nghiệm, về sau muốn mở phòng làm việc riêng cũng dễ dàng hơn, tự lập ra thương hiệu của bản thân cũng tốt hơn, cái nào cũng có thể trợ giúp cô.
Khó có thể thấy được Tiết Giai Duyệt hứng thú với việc gì như vậy, còn muốn đi tìm công ty xin việc để tích lũy kinh nghiệm, Hứa Ngạn Văn liền hỏi cô: " Có cần hỗ trợ hay không? Tôi có quen biết một vài công ty, có thể an bài cho em đến làm. "
Tiết Giai Duyệt vội vàng lắc đầu: " Không cần, em muốn tự dựa vào thực lực của bản thân thử một lần. "
Hắn nếu muốn giúp cô, người khác cũng chỉ nể mặt mũi của Hứa tổng, sẽ không nhìn đến thực lực của cô, đến lúc đó mặt dù cô có được chọn, cũng là nhờ vào quan hệ của hắn, vào tình cảnh ấy cô thật sự sẽ vô cùng xấu hổ.
" Thật sự không cần hỗ trợ sao? " Hứa Ngạn Văn hỏi một lần nữa, " Chỉ cần gọi điện thoại liền có thể. "
" Không cần, không cần, không cần. " Tiết Giai Duyệt lớn tiếng cường điệu nói: " Em chỉ muốn dựa vào bản thân thôi! "
Trước màn này Tiết Giai Duyệt làm Hứa Ngạn Văn lau mắt mà nhìn, khóe miệng của anh lộ ra ý cười, ánh mắt sau khung kính lóe sáng: " Tôi đây chờ tin tốt từ em, cố lên! "
Tiết Giai Duyệt hừ hừ hai tiếng: " Anh cứ đợi đi! "
Ngày hôm sau, sau khi nộp hồ sơ xong, Tiết Giai Duyệt liền bắt đầu lên mạng đợi tin tức từ các công ty, chờ mong có thể thu được cuộc gọi của công ty nào đó nhận cô.
Thời điểm đợi điện thoại, Tiết Giai Duyệt vẫn đang ở nhà vẽ bản thiết kế, cô cảm thấy mặc dù không có nhận được cuộc gọi thông báo nào, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô nỗ lực nghiêm túc như vậy, cũng cổ vũ cô vài câu.
Hơn 11 giờ tối, Hứa Ngạn Văn làm xong việc từ thư phòng đi ra, nhìn thấy phòng của Tiết Giai Duyệt còn sáng đèn.
Thường vào lúc này, Tiết Giai Duyệt đều đã lên giường ngủ, hôm nay lại có ngoại lệ.
Hứa Ngạn Văn giơ tay gõ gõ cửa phòng ngủ của Tiết Giai Duyệt.
" GiaI Duyệt, em còn chưa ngủ sao? "
Tiết Giai Duyệt ngừng tay đang cầm bút vẽ, quay đầu đối diện với cửa nói: " Chưa đâu, em còn muốn làm cho xong bản thiết kế này mới đi ngủ. "
Trước khi cô định đi tắm liền có cảm hứng, muốn đem ý tưởng đó phác họa lập tức, miễn cho lúc sau sẽ quên, người làm thiết kế chính là vậy, cảm hứng nói đến là đến, phải chạy nhanh ghi lại, nếu không cảm hứng đó sẽ biến mất, vậy thì khổ rồi.
Hứa Ngạn Văn đứng ngoài cửa, nhìn thoáng qua thời gian, đã 11 giờ 40, đã trễ như vậy.
" Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút, sáng ngày mai lại vẽ tiếp. " Hứa Ngạn Văn nhắc nhở cô.
" Đã biết, đã biết, anh đi ngủ trước đi. " Tiết Giai Duyệt cảm thấy hắn có chút phiền, suốt ngày cứ quản đông quản tây, hiện tại cũng như vậy, quấy rầy cô thiết kế, ý tưởng anh nghĩ muốn có liền có, muốn khi nào vẽ liền vẽ sao? Thật là!!!
Tuy rằng cách một cánh cửa, Hứa Ngạn Văn vẫn nghe ra giọng nói không kiên nhẫn của cô, hơi hơi nhíu mày, Hứa Ngạn Văn không nói nữa, xoay người đi.
Bên ngoài rốt cuộc an tĩnh trở lại, Tiết Giai Duyệt đem tâm tư của mình đặt vào bản thiết kế.
Buổi tối hôm đó, Tiết Giai Duyệt đem bản thiết kế của chính mình vẽ xong mới đi ngủ, thời điểm lên giường cũng đã 3 giờ sáng.
Mỹ dung gì đó, tự nhiên liền đi ngâm nước nóng.
Hôm sau Tiết Giai Duyệt ngủ rất trễ mới tỉnh, ánh vàng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào, ôn nhu mà hôn lên gương mặt cô.
Trên màn hình di động hiển thị 10 giờ 45, toàn bộ thời gian buổi sáng cô chỉ dùng để ngủ.
Cô hôm nay buổi sáng không có dậy sớm, cũng khôm có làm bữa sáng, Hứa Ngạn Văn cũng không tới kêu cô dậy, đại khái có thể thấy sáng sớm đã đến công ty.
Xốc chăn rời giường, Tiết Giai Duyệt mang dép lê vào, chậm rì rì mà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn mỹ lên trong gương kia, cô nhịn không được mà cảm thán thân thể này, đúng là có một làn da thật tốt!!
Nhớ thời điểm trước khi cô xuyên không, hao hết tâm tư bảo dưỡng gương mặt của cô, nhưng làn da vẫn không đều màu, chỉ cần ăn một chút cay, hoặc là vì để kịp làm xong thiết kế buộc phải thức đêm, trên mặt sẽ xuất hiện bạo đậu, quả thật là không nỡ nhìn.
" Vẫn là người sinh ra đã có tư chất mỹ nữ. " Tiết Giai Duyệt vỗ nhẹ gương mặt trắng nõn cười nói.
Rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, Tiết Giai Duyệt tính toán làm cơm trưa ăn, thời điểm này cũng đã trễ bữa sáng, mà ăn trưa thì còn hơi sớm, trước cứ tùy tiện đi hah haa, ứng phó ứng phó mà thôi.
Đi đến phòng bếp, Tiết Giai Duyệt nhấc mắt thế nhưng đã nhìn thấy trên bàn ăn có một ly sữa bò, trứng gà, sandwich còn có quả táo.
Đây là Hứa Ngạn Văn chuẩn bị bữa sáng cho cô sao?!
Kinh hỷ của Tiết Giai Duyệt đi qua, lại nhìn thấy trên bàn còn có một tờ giấy.
Duỗi tay cầm lấy tờ giấy, chữ viết của Hứa Ngạn Văn mạnh mẽ dứt khoát đập vào mắt.
[ Ăn sáng ngon miệng, viết Hứa Ngạn Văn ]
Xem đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn tờ giấy Hứa Ngạn Văn viết, Tiết Giai Duyệt nhịn không được mà bật cười.
" Làm cho anh nhiều bữa cơm như vậy, anh lại làm cho người ta một bữa