Editer: HaNy
Tiết Giai Duyệt nhìn chằm chằm vét đổ trong gương nghiên cứu hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào, giống như bị thứ gì đó cắn một ngụm.
Cô dùng ngón tay xoa xoa vết dâu, xoa mãi nó cũng không biến mất, nhìn thấy rất rõ ràng trên cổ của cô.
Cô ủ rũ cắn cánh môi, vết đỏ này lưu tại vị trí quá xấu hổ rồi, những bộ quần áo của cô căn bản là không thể che nó đi được, người khác thấy không biết sẽ nghĩ như thế nào? Nói không chừng còn tưởng rằng cô cùng Hứa Ngạn Văn làm chuyện không phù hợp với trẻ em sự!
Đôi lời muốn nói: theo như ny thì một là bác nông dân trong dâu tay, hai đó chính là con muỗi 75kg chích người hehe.....
Cuối cùng vì không còn cách nào khác, Tiết Giai Duyệt đành dùng kem nền che nốt đỏ lại.
Bôi một lớp kem dày đến khi nốt đỏ kia bị che lấp.
Cô mới yên tâm.
Thu dọn xong đi xuống dưới lầu.
Tiết Giai Duyệt đang đứng cầu thang, vẫn có thể nghe tiếng cười đùa nói chuyện ở trong phòng khách vọng lại.
Nghe giọng nói cô đoán Hứa Ngạn Lâm cũng đến chơi, không biết đang nói gì với Hứa lão gia tử, khiến Hứa lão gia tử vui vẻ và cười sảng khoái như vậy.
Tiết Giai Duyệt đi xuống lầu, ở trong phòng khách, Hứa Ngạn Lâm vui vẻ kể lại cho Hứa lão gia tử nghe chuyến du lịch Hawaii của cậu nhóc.
Giọng điệu phấn kích khua tay múa chân, nhìn có vẻ rất vui.
Thực ra, Tiết Giai Duyệt biết đây không phải lần đầu tiên cậu nhóc đi đến Hawaii.
Hành động khoa trương cậu nhóc, chắc muốn chọc cho Hứa lão gia tử cười.
Nên cố ý kể lại câu chuyện bằng giọng điệu hài hước vui nhộn.
Vui vẻ kể lại chuyến đi du lịch của mình.
Hứa Ngạn Lâm hít thở một hơi, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm lớn.
Quay đầu lại nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang đi xuống cầu thang.
Biểu cảm trên khuôn mặt ngay lập tức thay đổi.
Nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đến gần, cậu nhóc đặt cốc nước xuống bàn.
Nhớ lại lời dặn của Hứa Ngạn Văn.
Chủ động chào Tiết Giai Duyệt: "Chị dâu".
Từ sau khi bị Hứa Ngạn Văn dạy dỗ lại.
Hứa Ngạn Lâm khi nhìn thấy Tiết Giai Duyệt.
Thái độ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, còn chủ động chào Tiết Giai Duyệt.
Mặc dù không được nhiệt tình cho lắm, nhưng không còn giống như trước kia đi đến tìm Tiết Giai Duyệt gây sự, không tìm cách hãm hại cô nữa.
Xem như cũng là tiến bộ rất lớn.
"Đi du lịch Hawaii có vui không?" Hứa Ngạn Lâm ngoan ngoãn.
Tiết Giai Duyệt nở nụ cười dịu dàng hỏi cậu nhóc.
"Vui lắm ạ." Hứa Ngạn Lâm nói xong, mở balo của mình ra, lôi một lọ nước hoa đưa cho Tiết Giai Duyệt.
Cặp mắt sáng lấp lánh, xấu hổ nói: "Đây là quà của em mua tặng chị.
Hy vọng chị sẽ thích nó.
"
Tiết Giai Duyệt bất ngờ nhận được món quà, lại còn món quà Hứa Ngạn Lâm tặng.
Nói lời cảm ơn với cậu nhóc: "Món quà rất đẹp.
Chị rất thích.
"
Hứa Ngạn Lâm "vâng" một tiếng, đỏ mặt nói: "Chị thích là được rồi".
Vội vàng nói thêm một câu: "Em đi ra ngoài kia chơi." Xấu hổ chạy đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của Hứa Ngạn Lâm, Hứa lão gia tử ngồi bên cạnh bật cười nói: "Thằng bé này đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn nhiều rồi"
Tiết Giai Duyệt cảm thấy cậu nhóc thay đổi rất nhiều.
Không biết lần trước Hứa Ngạn Văn đã nói gì với cậu nhóc.
Khiến cậu nhóc thay đổi nhanh như vậy.
Hứa Ngạn Lâm không hề biết mình đang bị Tiết Giai Duyệt cùng Hứa lão gia tử bàn luận, vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy Hứa Ngạn Văn đang đứng ở trong vườn.
Thấy Hứa Ngạn Văn nói chuyện điện thoại xong.
Hứa Ngạn Văn chạy đến, gọi: "Anh."
Hứa Ngạn Văn bỏ điện thoại vào trong túi áo vest, cúi đầu xuống nhìn cậu nhóc, hỏi: "Đã đưa quà cho chị dâu chưa?"
"Đưa rồi ạ.
" Hứa Ngạn Lâm nói.
"Vậy thì tốt rồi.
" Hứa Ngạn Văn đưa tay ra xoa đầu cậu nhóc, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Hứa Ngạn Lâm do dự một lúc, mạnh dạn nói: "Anh, em có chuyện không hiểu."
Hứa Ngạn Văn nói: "Chuyện gì?"
"Rõ ràng anh rất thích chị dâu.
Tại sao anh không nói cho chị ấy biết?" Hứa Ngạn Lâm vẫn còn trẻ con nên không hiểu hiểu được suy nghĩ của Hứa Ngạn Văn.
Cậu nhóc nghĩ nếu thích đối phương nên đi tỏ tình với người ấy.
Để đối phương biết được tình cảm của mình.
Hứa Ngạn Văn giữ im lặng một lúc, thở dài nói: "Chuyện của người lớn em không hiểu được đâu."
"Em đã lớn rồi.
" Hứa Ngạn Lâm không phục nhấn mạnh
"Chờ sau này khi em lớn lên.
Em nhận ra thế giới này rất phức tạp.
" Hứa Ngạn Văn ẩn ý nói.
Hứa Ngạn Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hóa ra là như vậy.
Thế giới của người lớn rất phức tạp.
Cậu nhóc thực sự không hiểu.
"Hai người trốn ở đây làm gì?" Tiết Giai Duyệt từ trong nhà bước ra.
Thấy hai anh em thì thầm ở trong vườn hoa.
Đi đến hỏi.
Hôm nay Tiết Giai Duyệt mặc chiếc váy màu vàng nhạt.
Váy dài đến mắt cá nhân.
Đi dạo trong khu vườn nở đầy hoa.
Tà váy đung đưa trong gió, giống như nàng tiên giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta xao xuyến.
"Vừa nãy Tiểu Lâm khen hôm nay em rất xinh đẹp." Hứa Ngạn Văn mặt không biến sắc tim không đập khen Tiêt Giai Duyệt.
Hứa Ngạn Lâm giật giật khóe môi, đang định nói không phải mình nói.
Hứa Ngạn Văn đứng bên cạnh ra hiệu.
Hứa Ngạn Văn cậu nhóc thông minh lanh lợi, ngay lập tức hiểu ý của Hứa Ngạn Văn.
Vội vàng phối hợp với Hứa Ngạn Văn, bật cười nói: "Hôm nay chị dâu rất xinh đẹp, giống như một nàng tiên.
"
Vừa nghe đã biết đang nói dối.
Tiết Giai Duyệt đoán hai người này đang có chuyện muốn giấu cô.
Nhưng bọn họ không chịu nói ra, cô không hỏi.
Quan sát cẩn thận nét mặt của hai người bọn họ.
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy nét mặt cute của cô không nhịn được.
Tiến lên phía trước nắm tay cô.
Tiết Giai Duyệt thấy Hứa Ngạn Lâm đứng bên cạnh, kiềm chế không hất tay anh ra.
Giữ sĩ diện cho anh.
"Hôm nay em thực sự rất đẹp.
" Hứa Ngạn Văn nhìn cô, giọng nói dịu dàng dễ nghe.
"..."
Tiết Giai Duyệt nhịp tim đập ngày càng nhanh.
...................................
Cả tuần này, Tiết Giai Duyệt trải qua khoảng thời gian vui vẻ.
Thứ 7 cô quay về nhà chính.
Chủ nhật lại quay về Ninh Hiên Nhã Uyển.
Hứa Ngạn Văn còn đi xuống bếp nấu ăn, tay nghề rất khá.
Tiết Giai Duyệt vui vẻ thưởng thức, được người khác chăm sóc chiều chuộng thật là tuyệt!
Ngày cuối tuần trôi qua, lại đến thứ hai.
Tiết Giai Duyệt không thể tiếp tục nghỉ.
Buổi sáng, cô thức dậy sớm.
9h sáng đi đến phòng làm X.
W.
Tiết Giai Duyệt bước vào phòng làm việc.
Trong phòng chỉ mình Trình Vĩ.
Vương Đan cùng Lục Tiểu Vũ đi công tác cùng Hà tổng.
Trình Vĩ ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiết Giai Duyệt, vội vàng chạy đến, giọng điệu quan tâm hỏi: "Giai Duyệt, cô đã khỏi ốm chưa?"
"Khỏi hẳn rồi.
" Tiết Giai Duyệt đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, mở máy tính lên." Trình Vĩ lại nói.
"Được.
" Tiết Giai Duyệt vui vẻ đồng ý.
"Quyết định như vậy nhé.
"
"Được.
Không thành vấn đề.
"
Máy vi tính nhanh chóng khởi động lên.
Tiết Giai Duyệt di chuột mở thư mục cá nhân.
Tìm bản thảo thiết kế của mình, chuẩn bị hoàn thành nốt bản thiết kế.
Khi cô click vào thư mục, không nhịn được hét toáng lên, "Bản vẽ của tôi đâu rồi?"
"Có chuyện gì vậy?" Trình Vĩ nghe thấy tiếng hét của cô, vội vàng ngói đầu sang nhìn thử.
"Tôi không tìm thấy bản phác thảo đâu.
" Tiết Giai Duyệt vội vàng nói.
"Không thể nào.
" Trình Vĩ hoảng sợ, nói với Tiết Giai Duyệt, "Cô thử tìm lại đi.
Nhỡ đặt trong thư mục khác thì sao."
Tiết Giai Duyệt làm theo, mở lần lượt các thư mục khác ra xem thử.
Nhưng cô vẫn không tìm thấy bản phác thảo của mình.
"Không thấy.
Tôi tìm hết mọi nơi rồi nhưng không thấy.
" Tiết Giai Duyệt đau khổ.
Đó đều tâm huyết nguồn cảm hứng của cô.
"Cô hãy bình tĩnh lại.
Cô