11 giờ đêm,Tiết Giai Duyệt còn ngồi ở trong phòng khách, trong tay cầm di động, nhìn chằm chằm giao diện trò chơi danh sách bạn tốt, "Sát thiên hạ" avatar vẫn là màu xám, cả đêm đều không có online.
Cô thoái game,ấn mở wetchat tìm được lịch sự trò chuyện cùng Tống Nghĩa Khôn, tổng cổng chỉ có hai câu nói ngắn ngủi.
Câu đầu tiên là Tiết Giai Duyệt nhắn cho Tống Nghĩa Khôn hỏi anh " Buổi tối có on game hay không?" câu sau là của Tống Nghĩa Khôn khoảng nửa giờ sau đáp lại ngắn gọn " có"
Ở đây bản raw là hai chữ " sẽ lên " nhưng mình dịch thoáng tí là có nhé mọi người.
Chỉ nhìn đơn giản vào câu trả lời kia thôi, ai cũng đều cảm thấy hắn rất bận, nếu không phải thế thì reply tin nhắn cũng không đến nỗi nửa tiếng mới trả lời, chỉ có một từ ngắn ngủi như vậy, thậm chí lúc nào có thể sẽ online hắn cũng không nói gì, cũng chẳng báo nhau một câu.
Lúc đầu, Tiết Giai Duyệt nhận được Tống Nghĩa Khôn reply còn cảm thấy cao hứng, nghĩ rằng hắn sẽ sớm online game thôi, vì thế cô đã cố gắng online trước để đợi hắn rồi cùng vượt ải, thậm chí cũng bỏ qua lời mời lập đội để chờ hắn.
Kết quả nhận được là gì? Tiết Giai Duyệt chờ nguyên một tối, "Sát Thiên Hạ" vẫn chưa thấy trực tuyến.
Tiết Giai Duyệt đợi đến mất kiên nhẫn, nhiều lúc muốn tắt máy đi ngủ, lại sợ Tống Nghĩa Khôn online nhưng lại không thấy cô đâu.
Cuối cùng, Tiết Giai Duyệt liền đăng nhập lại vào game, ngẩn người nhìn avatar, chờ hắn online.
Hứa Ngạn Văn giải quyết công việc xong mới trở về nhà.
Anh vừa mở cửa bước vào phòng, thấy Tiết Giai Duyệt đang ngồi trên sofa, cúi đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
"Sao muộn vậy rồi mà em chưa ngủ?" Hứa Ngạn Văn khẽ nhíu mày, anh đổi giày ở cửa, sau đó đi tới trước mặt cô, đưa tay xoa đầu hỏi: "Không phải anh bảo em đi ngủ trước, không cần chờ anh hay sao?
"..." Tiết Giai Duyệt nắm chặt điện thoại.
Cô biết mở miệng nói cái gì trong khi là cô chờ người khác chứ không phải là chờ anh đây...
Hứa Ngạn Văn hiểu lầm rằng Tiết Giai Duyệt đi ngủ muộn là vì chờ anh trở về, anh không khỏi nhớ lại lúc hai người vừa mới kết hôn, khi ấy, Tiết Giai Duyệt cũng như vậy, anh tăng ca đến muộn mới trở về nhà, trong đêm tối, cô vẫn một mình chờ anh.
Có một lần anh tăng ca đến rạng sáng mới trở về nhà, mới mở cửa đi vào, liền thấy cô vì chờ anh mà ngủ quên trên sofa phòng khách.
Lúc ấy, anh nhẹ nhàng đi đến mép ghế sofa, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiết Giai Duyệt, cúi đầu nhìn cô gái đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay phơn phớt hồng có chút gì đó thất vọng.
Tuy nhiên, khi đó Hứa Ngạn Văn vẫn chưa hiểu được lòng mình, anh cảm thấy cô vẫn đang ngầm mưu toan chuyện gì, cảm thấy cô vì tiền mới muốn một lòng gả cho anh, bản thân cô cũng chẳng có chút tình cảm gì với anh.
Khi đó, anh nhìn cô cực kỳ không thuận mắt, hành động thì giả vờ giả vịt, là một kẻ đạo đức giả, dùng những thứ giả tạo để làm anh mềm lòng, thử nghĩ một người trải đời hơn cô nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu được tâm tư của cô gái này?
Huống chi, anh còn đi guốc trong bụng cô, khả năng anh bị cô lừa thật sự là rất rất nhỏ, anh cũng chẳng thèm thử tiếp nhận tình cảm của cô gái, cho dù cô vì anh làm rất nhiều chuyện, anh cũng chẳng buồn để trong lòng, một lần rồi lại một lần làm cô thất vọng đến triệt để.
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Ngạn Văn cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, ngốc đến một cách vô phương cứu chữa, anh cùng Giai Duyệt lớn lên bên nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, ngày nhỏ vô tư; anh còn không biết cô là người như thế nào sao?
Nếu thật sự Giai Duyệt không thích anh, dù chỉ một chút đi chăng nữa, tại sao lúc đó cô lại trăm phương ngàn kế muốn gả cho anh? Nếu thật sự là vì tiền đi, vậy tại sao khi kết hôn với anh, cô cũng chẳng tìm anh để muốn một chút tiền nào, hơn hẳn vị kia nhà Chu Thần Quang!
Ngoại trừ người bạn mà cô giao du khiến anh lo lắng kia thì mọi thứ vẫn ổn cả, kể cả sau khi tuyệt giao với Trương Nhân Diễm, con người cô dường như thay đổi hoàn toàn, khiến anh đôi khi cảm thấy cô bây giờ chẳng phải cô của lúc trước nữa, nhưng rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, làm anh cho rằng bản thân đã bỏ qua cô quá lâu nên không nhận ra những sự thay đổi ấy.
Bình tĩnh mà nhìn lại những chuyện xảy ra giữa hai người họ trước đây, Hứa Ngạn Văn phải thừa nhận rằng mình thực sự đã làm quá tệ, khiến Tiết Giai Duyệt chịu nhiều ủy khuất như vậy mà cô vẫn đối xử với anh như trước đây, nếu đổi lại, Hứa Ngạn Văn thừa nhận, mình không thể nào rộng lượng như cô được.
Hứa Ngạn Văn ngẫm lại chính mình, sau đó giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cô gái: "Sau này nếu muộn quá thì em cứ đi ngủ trước đi, đừng đợi anh, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.
Nhìn mắt em này, đỏ hết cả lên rồi."
"..."
Tiết Giai Duyệt cũng chẳng biết nên nói gì bây giờ, Hứa Ngạn Văn hiểu lầm cô rồi, anh dặn dò nhiều như vậy, cô cũng ngại cắt lời anh mà nói thẳng ra là mình đang đợi người khác chứ chẳng phải là rảnh rỗi mà chờ anh về.
Nhưng nếu mà nói thẳng ra như vậy, nói không chừng Hứa Ngạn Văn sẽ thẳng thừng bóp cổ cô luôn quá.
Ý chí sinh tồn của Tiết Giai Duyệt trỗi dậy, cuối cùng cô quyết định giấu nhẹm chuyện này đi, "Cũng không hẳn là chờ anh đâu, thật ra là em đang suy nghĩ một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Hứa Ngạn Văn nghe cô nói vậy thì có chút hứng thú, khiến cô suy nghĩ cả đêm như vậy thì không chừng đây là vấn đề lớn.
Hứa Ngạn Văn nghĩ, với năng lực của anh, hẳn là có thể giúp cô được phần nào.
Tiết Giai Duyệt quả thực đã rối rắm cả đêm, cô chẳng biết nói chuyện này cho ai cả, bây giờ nghe Hứa Ngạn Văn nói như vậy, cô sẽ thử hỏi anh một phen xem.
"Trên đời này liệu có hai người hoàn toàn giống nhau không?" Ngoại hình giống nhau, hoàn cảnh như nhau, thậm chí là tính cách cũng y chang.
Kể từ khi gặp qua Tống Nghĩa Khôn vào giữa trưa hôm ấy, Tiết Giai Duyệt luôn thắc mắc một vấn đề như vậy.
Tống Nghĩa Khôn cùng anh trai của cô cực kỳ giống nhau, hai người giống nhau không chỉ về ngoại hình mà còn giống nhau cả về lịch duyệt; tính cách cùng tầm tầm, đều là rất sáng sủa.
Điều khác biệt duy nhất giữa hai người, chắc chỉ ngoại trừ tên gọi, chỗ thời không không giống bên ngoài (?), Tiết Giai Duyệt thật sự cảm thấy hai người bọn họ là cùng một người nên mới có sự nghi hoặc như vậy.
"Trên thế giới này, không có hai người giống hệt nhau.
Ngay cả khi hai người đều là song sinh cùng trứng, thì chắc chắn cũng sẽ có một điểm nào đó khác nhau." Hứa Ngạn Văn suy nghĩ một lúc rồi đáp lời cô.
"Vậy, tại hai thời không khác nhau, liệu có hai người hoàn toàn giống nhau không?" Tiết Giai Duyệt vội vàng hỏi.
"Thế thì càng không có." Hứa Ngạn Văn giải thích cho Tiết Giai Duyệt, "Bởi vì không phải trong cùng một thế giới, điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ xảy ra đều có thể sẽ thay đổi.
Cho dù hai người nào đó có ngoại hình giống nhau đi chăng nữa, nhưng là hoàn cảnh khác nhau, điều kiện sống khác nhau dẫn đến tư duy cũng khác nhau.
Đã như vậy rồi, em nói xem họ giống nhau như thế nào?"
Trong lòng Tiết Giai Duyệt không khỏi dâng lên một chút tiếc nuối, nói như vậy thì Tống Nghĩa Khôn không phải là anh trai cô hay sao?
Mặc dù biết những điều Hứa Ngạn