Hứa Ngạn Văn lo lắng bị Tiết Giai Duyệt phát hiện, chỉ dám hôm nhẹ cánh môi của cô, sau đó liền lui ra sau.
Anh mới vừa lui ra một chút, Tiết Giai Duyệt đang nằm trên dường có động tác nhỏ như sắp tỉnh, cả thân người Hứa Ngạn Văn cứng đờ sợ cô sẽ tỉnh lại, đứng ở mép giường động cũng không dám động, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Giai Duyệt.
Cũng may Tiết Giai Duyệt chỉ xoay đầu một chút,cũng không có mở mắt tỉnh lại.
Hứa Ngạn Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn lướt qua đôi môi vừa bị anh hôn, mềm mại tựa cánh hoa lại cảm giác ấm ấm giống như thạch, hình như anh có thể hôn thêm chút nữa.
Lúc này, giường bên cạnh bỗng phát ra tiếng động, Hứa Ngạn Văn theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn qua, ông cụ Hứa nằm trên giường bệnh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cũng không biết ông đã thấy được bao nhiêu, chỉ thấy ông cười cười nhìn Hứa Ngạn Văn, nếp nhăn bên khóe mắt chụm lại một chỗ, có thể thấy rằng tâm trạng ông đang rất tốt.
Nửa đêm hôn trộm Tiết Giai Duyệt còn bị ông cụ Hứa bắt quả tang, vẻ mặt Hứa Ngạn Văn vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra nhưng hai tai nhẹ nhàng đỏ lên của anh đã nói lên tất cả.
"Cháu được đấy.
" Ông cụ Hứa cười một tiếng rồi nói.
Hứa Ngạn Văn vội vàng giơ ngón tay lên, nhìn ông cụ Hứa rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý là ông đừng nói gì cả, đừng làm Tiết Giai Duyệt thức giấc.
Cực kỳ hiểu rõ cháu trai mình, ông cụ Hứa ngay lập tức hiểu ý anh, ý cười nơi khóe mắt chân mày của ông càng lớn hơn, mở miệng, dựa theo khẩu hình miệng nói, "Cố lên nhé, thằng nhóc thối!"
Hứa Ngạn Văn giả bộ như không thấy dáng vẻ hiểu hết của ông cụ Hứa, đi đến kéo chăn cho ông, quan tâm hỏi han: "Ông muốn uống nước không?"
Ông cụ Hứa nhìn anh một cái rồi gật đầu, nói: "Do khát nước nên ông mới tỉnh giấc.
"
Ý là ông không hề cố ý tỉnh đúng lúc đó, không phải muốn nhìn anh hôn lén Tiết Giai Duyệt, đây chỉ là sự trùng hợp thôi.
Hứa Ngạn Văn không hề tin những lời này nhưng anh cũng không định vạch trần ông cụ Hứa, mặc kệ ông nghĩ được cái gì thì bịa cái đó, ông vui vẻ là được.
Hứa Ngạn Văn nhanh chóng rót một cốc nước ấm rồi cho ông cụ Hứa uống.
Ông cụ Hứa nói chuyện với Hứa Ngạn Văn được một lúc thì cơ thể không chịu được nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Hứa Ngạn Văn thấy không còn sớm nữa nhưng cũng không đánh thức Tiết Giai Duyệt mà nằm trên sô pha ngủ luôn.
Buổi sáng, Tiết Giai Duyệt là người đầu tiên tỉnh dậy, nhìn thấy Hứa Ngạn Văn ngủ trên sô pha thì không khỏi sững sờ, tối qua sau khi bàn xong thì hai người quyết định một người chăm sóc ông cụ trước nửa đêm, người còn lại thì từ nửa đêm đến sáng, thế mà thấy cô ngủ trước Hứa Ngạn Văn cũng không gọi dậy.
Tiết Giai Duyệt không ngốc, Hứa Ngạn Văn làm vậy là do quan tâm săn sóc cô.
Không thể không nói, Hứa Ngạn Văn đối xử với cô thực sự rất tốt, nếu nói không cảm động chút nào thì là nói dối, cho dù là anh em ruột thì không phải lúc nào cũng tốt như vậy, có lẽ anh thật sự hành động theo lời nói, cố gắng đối xử tốt với cô, bù đắp từng sai lầm một.
Nằm trên giường suy nghĩ lung tung một lúc sau khi rõ ràng mọi chuyện, Tiết Giai Duyệt lập tức vén chăn lên bước xuống giường, đến nhà vệ sinh thay quần áo, lúc đi ra thì thấy Hứa Ngạn Văn đã tỉnh lại, đang ngồi trên sô pha, hai tay ấn ấn huyệt thái dương, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Tiết Giai Duyệt thấy dáng vẻ này của anh, còn có hơi thắc mắc nên đi qua hỏi thử: "Sao tối qua anh không gọi em dậy?"
Hứa Ngạn Văn thả tay xuống khỏi thái dương, mở mắt nhìn Tiết Giai Duyệt, khẽ cười chút: "Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.
"
Lúc nói lời này giọng điệu anh chứa đầy tiếc nuối và cưng chiều, trái tim Tiết Giai Duyệt mềm nhũn thành một bãi, vốn là cô định đối xử tàn nhẫn với Hứa Ngạn Văn chút, không được bị mê hoặc bởi viên đạn bọc đường của anh, thế nhưng lúc nào anh cũng dịu dàng săn sóc như vậy, cô cũng không còn cách nào, thử nghĩ xem nếu có người đối xử với mình rất tốt thì sao mình có thể đối xử tàn ác với người đó được chứ? Tiết Giai Duyệt tự nhận bản thân không làm nổi.
"Em muốn đi làm.
" Tiết Giai Duyệt nghĩ muốn trốn tránh.
Hứa Ngạn Văn chủ động nói: "Chờ anh chút, để anh đưa em đi.
"
"Em! "
"Chờ anh.
"
Không để Tiết Giai Duyệt nói hết lời từ chối, Hứa Ngạn Văn đã đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa mặt, để Tiết Giai Duyệt đứng chết trân tại chỗ.
Hứa Ngạn Văn vào trong nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn đôi mắt giăng đầy tơ đỏ phản chiếu trong gương, Hứa Ngạn Văn tự nói với bản thân, cố lên hãy tiếp tục kiên trì.
Ông cụ Hứa nằm trên giường bệnh cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đứng bên cạnh giường, mở miệng gọi cô một tiếng, "Giai Duyệt, cháu đang nghĩ gì thế?"
Tiết Giai Duyệt quay đầu lại, cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nói: "Cháu đâu có đâu, cháu đang chờ anh Hứa thôi, anh ấy nói lát nữa sẽ đưa cháu đến phòng làm việc.
"
Hôm qua bàn bạc xong với Hứa Ngạn Văn, ở trước mặt ông cụ Hứa phải cố gắng phối hợp thành dáng vẻ tình cảm thắm thiết, không được làm ông lo lắng, đây cũng xem như là một trong những cách dỗ dành ông cụ.
"Tốt.
" Ông cụ Hứa nói: "Nhìn các cháu tình cảm như vậy ông rất vui.
"
Lúc này, Hứa Ngạn Văn rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh, chị Trân đúng lúc mang canh gà từ nhà cũ đến, còn đem theo một bộ quần áo mới cho Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn lập tức vào nhà vệ sinh thay quần áo, Tiết Giai Duyệt tiếp tục ở bên ngoài nói chuyện với ông cụ Hứa.
Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn trong bộ quần áo mới đi ra, nói với ông cụ Hứa: "Ông nội, cũng muộn rồi, cháu đưa Tiết Giai Duyệt đến phòng làm việc đây.
"
Ông cụ Hứa xua xua tay nói: "Đi đi.
"
Tiết Giai Duyệt vẫy tay tạm biệt ông, theo sau Hứa Ngạn Văn ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Ngạn Văn đi lấy xe, chở Tiết Giai Duyệt đến phòng làm việc, dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, đến khi đến dưới phòng làm việc, lúc Tiết Giai Duyệt chuẩn bị xuống xe, Hứa Ngạn Văn mới nói một câu, buổi chiều tan làm sẽ đến đón cô, sau đó cùng đi thăm ông nội.
"Chúng ta phải phối hợp