Hứa Ngạn Văn đột nhiên nói: "Giai Duyệt, cùng anh đi dạo.
"
Tiết Giai Duyệt khẽ mở mắt, trong lòng có một loại cảm xúc kỳ lạ, nói: "Muộn rồi, em muốn trở về.
"
Hứa Ngạn Văn lại nói: "Chỉ năm phút thôi, anh muốn đi bộ một tí, hôm nay ánh trăng không tồi.
"
Tiết Giai Duyệt thầm nghĩ nơi này chổ nào có trăng, đây là bệnh viện, cũng chỉ có ánh đèn, nhưng chắc cô cũng hiểu Hứa Ngạn Văn đang lo lắng điều gì, nhất định là lo lắng cho Hứa lão gia, cô cũng không kiên trì từ chối nữa, gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi thôi.
"
Trong hoa viên của bệnh viện, Hứa Ngạn Văn và Tiết Giai Duyệt sóng vai đi bên nhau, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, cảm giác như từ người Tiết Gia Duyệt tỏa ra.
Hứa Ngạn Văn quay đầu nhìn cô, ngửi thấy mùi hoa càng rõ ràng, không khỏi hỏi: "Mùi hương gì thơm vậy?"
Tiết Giai Duyệt không biết anh đang nói về cô, nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn thấy khóm hoa đã nở ở bồn hoa trước mắt, giơ tay nói: "Chắc là từ nó.
"
Hứa Ngạn Văn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, liền thấy một khóm dạ lý hương, hương thơm theo gió đêm bay tới, nhưng vẫn không thơm bằng người bên cạnh.
"Hình như không phải là hoa! "
"Năm phút rồi.
" Tiết Giai Duyệt nhìn đồng hồ, ngáp một cái, "Em muốn về nhà ngủ, muộn lắm rồi.
"
Tối hôm qua Tiết Giai Duyệt ngủ rất muộn, cũng ngủ không ngon, bây giờ cô không thể chịu đựng được nữa, nóng lòng muốn về nhà ném mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
"Vậy thì trở về thôi.
" Hứa Ngạn Văn không khỏi có chút tiếc nuối, Tiết Giai Duyệt nhìn qua thật sự rất mệt mỏi, anh cũng gạt bỏ ý định tiếp tục dắt cô đi dạo.
Về đến căn hộ không bao lâu, Tiết Giai Duyệt vào phòng lại ngáp một cái, dụi dụi mắt chuẩn bị trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
"Giai Duyệt.
" Hứa Ngạn Văn đột nhiên từ phía sau gọi cô.
Tiết Giai Duyệt quay đầu, "Hả?"
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, do dự một chút, nói: "Không có việc gì, em ngủ đi.
"
Tiết Giai Duyệt không nghĩ nhiều, chỉ "ừm" một tiếng rồi đi về phòng.
Hứa Ngạn Văn nhìn bóng lưng của cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, mơ đẹp.
"
!
Đêm nay, Tiết Giai Duyệt có một giấc mơ, cô mơ thấy một cô gái trông giống hệt cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô đã nhận ra cô là Tiết Giai Duyệt ban đầu.
Cô gái đứng bên giường cô, nhìn cô cười nhẹ rồi nói: "Cảm ơn cô đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện".
Tiết Giai Duyệt muốn nói nhưng lại không thể mở miệng, cô đang ở trong mộng không thể nói nên lời, chỉ có thể nghe cô gái kia nói.
Cô gái nói: "Trước đây tôi rất đau khổ và phẫn uất.
Tôi cảm thấy mình yêu Hứa Ngạn Văn nhiều như vậy, tại sao anh ấy không yêu mình? Tôi cứ không ngừng thể hiện ra, kết quả là tôi càng khiến anh ấy xa tôi hơn.
Sau khi cô đến, cô không như tôi, Hứa Ngạn Văn lại thật sự đối xử tốt với cô, ngay từ đầu tôi đã biết mình dùng sai cách, là lỗi của tôi.
"
"Bây giờ Hứa Ngạn Văn thích cô, tôi rất hài lòng, tôi đi đây, sau này cô sống cùng anh ấy, đối xử với anh ấy tốt một chút là được rồi.
" Cô gái cười nói những lời này, giống như đã thật sự buông tay.
Tiết Giai Duyệt tuyệt vọng nói không, không, không, người anh ấy rõ ràng thích là cô, đừng đi hãy ở lại, cô đi đâu vậy?
Cô gái tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cười nói: "Tôi là cô, cô chính là tôi, chúng ta căn bản là cùng một người.
"
Cùng một người?
Không thể nào!
Tiết Giai Duyệt lập tức phủ nhận lời này, rõ ràng cô ấy có cha mẹ, anh trai và ông nội, cô ấy đã sống với họ 20 năm, đó là những thứ có thật, sau đó cô ấy bị tai nạn ô tô qua đời, cô là người xuyên không, xuyên vào quyển sách hiện tại, trở thành cô ấy, bọn họ căn bản không phải là một người.
Cô gái đột nhiên cười lên một tiếng, nói: "Chúng ta thật sự là một người, tôi là kiếp trước của cô, cô là hiện tại của tôi, hiện tại người đã ở đây, tôi sẽ trở về phía bên cô.
"
Cái gì?
Tiết Giai Duyệt cau mày, trở lại bên cô là có ý gì?
Cô gái nói: "Tôi sẽ thay cô chăm sóc bố mẹ cô và họ sẽ luôn ổn thôi.
"
"Nói rõ ràng đi!" Tiết Giai Duyệt cuối cùng từ trong mộng kêu lên.
Cô gái thanh âm rất nhanh tiêu tán, chỉ lưu lại một câu, " Tôi là cô, cô chính là tôi, chúng ta căn bản là cùng một người, sau này phải sống thật vui vẻ nhé.
"
Tiết Giai Duyệt đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mở mắt nhìn phía trước giường, nơi đó không có bóng dáng của một cô gái, cả phòng chỉ có một mình cô, vừa rồi cô đang nằm mơ, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.
Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, rèm cửa màu lam nhạt tung bay trong gió, bên tai cô vang lên lời cô gái nói với mình trong mơ, tôi là cô, cô chính là tôi, chúng ta là một!.
Họ có phải là cùng một người không?
Tiết Giai Duyệt lắc đầu, cô không thể tin được mình lại là một người như Tiết Giai Duyệt ban đầu, thật quá kỳ quái, giống như nói đùa vậy.
Trong lúc Tiết Giai Duyệt đang suy nghĩ về chuyện khó tin này thì ngoài cửa vang lên tiếng động, Hứa Ngạn Văn gõ cửa.
"Giai Duyệt, đã đến lúc dậy rồi, hôm nay ông nội phải phẫu thuật, chúng ta phải đến bệnh viện sớm.
" Giọng nói dễ nghe của Hứa Ngạn Văn từ ngoài cửa truyền vào.
Tiết Giai Duyệt thu hồi suy nghĩ, đồng ý, "Tôi sẽ dậy ngay.
"
"Anh ra ngoài đợi em.
" Hứa Ngạn Văn lại nói.
Tiết Giai Duyệt không muốn chậm trễ thêm nữa, vội vàng xuống giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Khi Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật, bác sĩ cẩn thận giải thích cho họ những rủi ro của ca phẫu thuật, đồng thời yêu cầu người nhà ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Giấy tờ do Hứa Ngạn Văn ký tên, sau đó Hứa lão gia được y tá đẩy vào phòng mổ.
Đèn trong phòng mổ sáng lên, Tiết Giai Duyệt