Chương 7
Trong văn phòng, Hứa Ngạn Văn nhận được điện thoại của Tiết Giai Duyệt.
" Hứa ca, tiểu Lâm đem vòng tay anh tặng em ném đi, đã vậy còn khiến ông nội tức giận. ''
Hứa Ngạn Văn rõ ràng biết Hứa Ngạn Lâm có bao nhiêu ngổ nghịch, nhíu mày nói: " Chuyện là như thế nào? ''
Tiết Giai Duyệt đem chuyện của Hứa Ngạn Lâm nói đơn giản qua một lần.
" Ông nội rất tức giận, đến nổi phải đem thằng bé nhốt ở thư phòng ''
" Em chỉ cần chăm sóc ông nội, tôi lập tức quay về. '' Hứa Ngạn Văn cầm lấy chìa khóa xe để trên bàn, chân dài bước như bay mà đi ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng, đi ngang qua nơi làm việc của bí thư, Hứa Ngạn Văn chạm mặt Lâm Đạt, trên tay cô ta ôm mấy chồng văn kiện như là đang muốn ra cửa.
" Hứa tổng. '' Lâm Đạt ngọt ngào mà kêu anh một tiếng, chạy nhanh đuổi theo bước chân của anh.
Hứa Ngạn Văn nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: " Có việc? ''
" Hứa tổng là muốn đi đâu sao? Tôi đang định tới Hải Đạt để đưa văn kiện, có thể hay không đi nhờ xe của ngài? '' Lâm Đạt nghĩ thầm, Hứa tổng nếu muốn về nhà phải đi ngang qua Hải Đạt, cô ta lấy cớ đi nhờ xe là quá hợp lý.
Đáng tiếc Lâm Đạt dù đã nghĩ rất hoàn hảo, nhưng sự thật lại không như mong muốn của cô ta.
Chỉ nghe Hứa Ngạn Văn nhàn nhạt nói: " Tôi không đi ngang qua Hải Đạt, cô muốn đưa văn kiện có thể kêu tài xế của công ty đưa đi."
Lâm Đạt cứng đờ mà cười một chút: " Ra là Hứa tổng không đi Hải Đạt bên kia.... "
........................
Hứa Ngạn Văn một đường lái xe trở về nhà cũ.
Tiết Giai Duyệt vẫn luôn bên cạnh Hứa lão gia, nói rất nhiều lời hay, mới có thể dỗ tâm tình của Hứa lão gia tốt một chút.
Hứa Ngạn Văn thời điểm vào nhà, liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang cùng Hứa lão gia chơi cờ tướng, hai bên thế lực ngang nhau, nước cờ bất phân thắng bại.
" Ông nội! " Hứa Ngạn Văn đi đến kêu một tiếng.
Hứa lão gia bớt thời gian liếc anh một cái, cầm quân cờ trong tay ném tới, đối với Hứa Ngạn Văn chất vấn: " Cậu còn biết đường trở về nhà sao? Có phải nếu không gọi điện thoại, cậu cũng sẽ không nhìn đến cái lão già như ta? Cũng mặc kệ vợ mình chịu ủy khuất? "
Hứa Ngạn Văn dừng một chút nói: " Không phải vậy. "
Hứa lão gia bất mãn mà trừng mắt liếc anh, " Cậu đừng cho là ta không biết, trong lòng cậu nghĩ cái gì, ta hiểu đến rõ ràng đây. "
Hứa Ngạn Văn không còn lời gì để nói.
Tiết Giai Duyệt trộm nhìn hắn, cảm thấy hắn cũng đáng thương, rõ ràng là cô gọi điện thoại kêu hắn trở về, hắn chuyện gì cũng chưa làm, đã bị Hứa lão gia mắng một trận, cũng là tai bay vạ gió.
Nhận thấy ánh mắt xem mình như kẻ đáng thương của Tiết Giai Duyệt, Hứa Ngạn Văn kỳ quái nhìn cô như thế nào lại nhìn anh như vậy? Lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, cảm xúc bình tĩnh đến cực kỳ, không hề giống như lúc trước, nếu là hồi trước sẽ lôi kéo anh kể khổ, oán giận, cũng không phải như bây giờ, một chút ý tứ muốn cáo trạng cũng không, quả thực tựa như thay đổi thành người khác.
Hứa Ngạn Văn thu hồi suy nghĩ, hỏi: " Hứa Ngạn Lâm đâu? "
Hứa lão gia xụ mặt chỉ hướng thư phòng: " Tên nhóc thúi Hứa Ngạn Lâm đang quỳ ở thư phòng, cậu lên giáo huấn nó một chút, quả thực không biết lớn nhỏ, vô pháp vô thiên, Duyệt Duyệt là chị dâu của nó, nó còn dám đối với Duyệt Duyệt không biết lễ phép, lại còn nói hươu nói vượn đối với con bé! "
Hứa Ngạn Văn rũ mắt nói: " Con đã biết. "
Anh biết Hứa lão gia nói những lời này, ngoài miệng là mắng Hứa Ngạn Lâm, nhưng thực tế cũng là đang mắng anh, đơn giản là anh đối với trách nhiệm làm chồng không tốt, nên Hứa Ngạn Lâm mới dám đối với Tiết Giai Duyệt không biết lớn nhỏ.
Hứa lão gia không vui mà hừ một tiếng.
" Con đi lên xem. " Hứa Ngạn Văn nói một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Hứa Ngạn Lâm không cam tâm khi bị phạt quỳ gối ở thư phòng của Hứa lão gia, nếu không phải bên cạnh còn có vệ sĩ cao to này trông chừng cậu, cậu nhất định đã thành công trốn thoát.
Hừ, đồ đáng ghét Tiết Giai Duyệt kia, khó trách anh hai không thích cô ta! Chờ đến lúc cậu đi ra ngoài, nhất định sẽ xử đẹp cô ta!
Cửa truyền đến tiếng bước chân, Hứa Ngạn Lâm quay đầu nhìn, cửa thư phòng mở ra, người mặc tây trang xám nhạt bước vào.
" Anh, anh hai........ " Từ lúc Hứa Ngạn Văn bước vào phòng, Hứa Ngạn Lâm thanh âm đều đã run lên.
Hứa Ngạn Văn đi vào thư phòng, phân phó vệ sĩ đi ra ngoài, sau đó bước đến trước mặt Hứa Ngạn Lâm, trên cao nhìn xuống cậu nhóc.
Hứa Ngạn Lâm sợ hãi mà nuốt một ngụm nước miếng, thấp thỏm bất an mà nhìn Hứa Ngạn Văn.
" Anh, anh hai......... "
Xuyên thấu qua khung mắt kính, con ngươi của Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm tên nhóc ngỗ nghịch này, giọng nói cũng thực lạnh.
" Cậu khi dễ vợ của tôi, lá gan cũng thật lớn? "
Hứa Ngạn Lâm thực ủy khuất: " Em cũng là vì giúp anh thôi, anh rõ ràng không thích cô ta. "
" A! " Hứa Ngạn Văn cười lạnh một tiếng, " Ai nói cho cậu? "
Hứa Ngạn Lâm ngẩn người, há miệng thở dốc, nói: " Anh không phải lúc trước không muốn cưới cô ta sao, mẹ em cũng nói như vậy, trong nhà mọi người đều biết, cô ta bất quá chỉ là đứa mồ côi được ông nội thu dưỡng........... "
" Hứa Ngạn Lâm! " Không chờ Hứa Ngạn Lâm nói xong, Hứa Ngạn Văn đã đánh gãy lời nói của cậu nhóc, ánh mắt nhìn về phía cậu cũng trầm xuống, tựa hồ còn khắc chế nội tâm tức giận.
Hứa Ngạn Lâm ngơ ngác mà nhìn anh của mình, trong lòng liền phát lên một cổ sợ hãi.
Hứa Ngạn Văn nói: " Cô ấy là vợ của tôi! "
Hứa Ngạn Lâm: " ....... "
" Tôi chính mình còn luyến tiếc khi dễ, cậu thật ra rất có bản lĩnh! "
" Em, em............... " Hứa Ngạn Lâm muốn giải thích, muốn nói tốt cho bản thân, mong sẽ được khoan hồng, nhưng nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Hứa Ngạn Văn, trên người phát ra khí làm cho người khác sợ hãi, Hứa Ngạn Lâm trong đầu ong ong trống rỗng, giống như trong nháy mắt đã mất đi năng lực nói chuyện, sợ tới mức oa một tiếng mà khóc lớn.
......................
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua thư phòng, cũng không biết Hứa Ngạn Văn đối với Hứa Ngạn Lâm làm cái gì, Hứa Ngạn Lâm như thế nào mà khóc đến thảm như vậy? Tiếng khóc có thể đem nóc nhà ném đi.
Đối diện Hứa lão gia thật bình tĩnh: " Đừng xen vào bọn họ, an tâm chơi cờ. "
" Nga. " Tiết Giai Duyệt nhìn về phía bàn cờ.
Qua vài phút, tiếng khóc trên lầu dần nhỏ lại,