Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị

18: Nhìn Vào Mắt 2


trước sau


Tỷ như, anh muốn ăn cái gì, không muốn ăn cái gì, khi nào anh thức dậy, khi nào muốn xuống giường, Dư Hoàn đều sẽ dìu anh.
Bao gồm cả thời điểm Diêu Hi muốn đi vệ sinh, Dư Hoàn sẽ kêu nam hộ lý lại hỗ trợ, sau đó tự mình đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh, chờ đến sau khi Diêu Hi ra tới, Dư Hoàn lại đỡ anh trở lại phòng bệnh.
Có thể nói, Dư Hoàn chăm sóc Diêu Hi vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Tính là cha mẹ ruột của cha mẹ Diêu Hi còn sống, cũng không tỉ mỉ được như Dư Hoàn.
Ăn cơm trưa xong, Dư Hoàn tranh thủ chợp mắt ở giường bệnh bên cạnh, tối qua cô không ngủ đủ, chỉ có thể thừa dịp lúc này ngủ bù.
Diêu Hi cũng có thói quen ngủ trưa, vừa vặn, bên ngoài có vệ sĩ trông coi, nhưng thực ra cũng không có xảy ra chuyện gì.
Một giấc này, Dư Hoàn vừa mới ngủ được một tiếng, liền nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Có lẽ bởi vì chiếm thân thể của nguyên chủ, cô đặc biệt mẫn cảm với giọng nói của Khâu Diệc Phong.
Ở bên ngoài Khâu Diệc Phong cơ hồ vừa mở miệng, cùng lúc đó làm Dư Hoàn giật mình tỉnh giấc.
Giọng nói của Khâu Diệc Phong không tính là nhỏ, anh cùng vệ sĩ ngoài cửa nói chuyện: "Đây là phòng bệnh của Diêu Hi sao?"
Đám vệ sĩ này là do trước đây Diêu Hi phái tới chiếu cố Khâu Diệc Phong, cho nên Khâu Diệc Phong rất quen thuộc với bọn họ.
Vệ sĩ đáp lời: "Phải."
"Diêu Hi sao rồi? Chẳng phải xuất viện rồi sao? Tại sao lại quay lại?" Khâu Diệc Phong truy vấn.
Ngữ khí vệ sĩ không mang theo độ ấm, trực tiếp đáp lại: "Ông chủ chúng tôi hôm qua không cẩn thận va vào đầu, được đưa vào đây cấp cứu, bây giờ còn cần ở lại quan sát một khoảng thời gian."
Khâu Diệc Phong nghe vậy gật gật đầu, sau đó lạnh lùng chế nhạo Dư Hoàn: "Dư Hoàn đâu? Sao tôi không thấy cô ta? Không phải cô ta nói, cô ta sẽ chăm sóc tốt cho Diêu Hi sao?"
Dư Hoàn đã ngồi dậy, nghe thấy lời này, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cô tự trách còn được, nghe Khâu Diệc Phong trách cứ, cô thực sự có chút khó chịu.
Ngay cả Diêu Hi cũng bị đánh thức, Dư Hoàn nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy đỡ anh tựa vào giường.
Chăm sóc cho Diêu Hi xong, Dư Hoàn mới cầm lấy áo khoác mặc vào, nổi giận đùng đùng bước ra cửa.
"Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh.

Thoạt nhìn tinh thần thực không tồi, còn có sức ngồi xe lăn thật xa tới đây chỉ trích tôi?"
Khâu Diệc Phong không ngờ Dư Hoàn cũng ở đây, anh đối với Dư Hoàn có thẹn, có hận, càng có sợ.
Anh chỉ nghĩ rằng ở sau lưng tùy ý phun tào hai câu, ai biết vừa vặn để người ta nghe thấy.
Khi thấy Dư Hoàn từ trong phòng bệnh ra tới, Khâu Diệc Phong kỳ thật còn bị dọa nhảy dựng.
Anh kết giao với Dư Hoàn gần một năm rưỡi, chưa từng thấy qua mặt mộc của Dư Hoàn.


Đầu tiên, anh vẫn luôn không thích Dư Hoàn, đối với cô chỉ có hư tình giả ý.

Cho dù trước đây Dư Hoàn có ngầm ám chỉ với anh, anh cũng tìm cớ từ chối.
Thứ hai, trước đây Dư Hoàn rất để ý hình tượng của mình.

Đừng nói là ở trước mặt Khâu Diệc Phong, ngay cả ở sân bay, cô cũng không cho phép bản thân để mặt mộc xuất hiện trước ống kính.
Hiện giờ ở bệnh viện chăm sóc Diêu Hi, cô ngược lại mộc mạc đơn giản, thoạt nhìn mang một loại mỹ cảm khác.
Là một vẻ đẹp tự nhiên nhẹ nhàng!
Khâu Diệc Phong nhớ rõ, khi anh vừa quen biết Giang Vũ Nghênh, Giang Vũ Nghênh cũng chính là như thế.
Lúc ấy bọn hò còn đang đi học, trường học nghiêm cấm nữ sinh trang điểm.
Khi đó các nữ sinh đều có vẻ đẹp tự nhiên không son phấn.
Mà tỉ lệ cơ thể Giang Vũ Nghênh hài hòa, mặc trên người bộ đồng phục cũng không có vẻ luộm thuộm, ngược lại lại thanh thuần đáng yêu.
Thêm vào đó tính cách cô ôn nhu, nói chuyện mềm nhẹ, mấy bạn nam trong lớp của Khâu Diệc Phong đều thích cô.
Có người ngang nhiên táo bạo đưa thư tình, có người thầm thương trộm nhớ.
Đương nhiên, xuống tay nhanh nhất là Khâu Diệc Phong, sau một buổi tự học tối, anh trực tiếp chặn Giang Vũ Nghênh ở trước cổng trường tỏ tình.
Theo đuổi cô suốt ba tháng, anh mới chiếm được trái tim của Giang Vũ Nghênh.
Ngoài Giang Vũ Nghênh, mối tình thứ hai của Khâu Diệc Phong là Dư Hoàn!
Khâu Diệc Phong không thể phủ nhận rằng Dư Hoàn rất xinh đẹp.

Đó là một loại tinh xảo từ trong xương cốt, thời điểm Dư Hoàn lên hình, càng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, không hề tỳ vết.
Nếu không phải như thế, cô sẽ không mười sáu tuổi được Hoa Chí Văn lựa chọn trở thành *Hoa nữ lang.
(***Các cô gái của đạo diễn Hoa)
Nhưng Khâu Diệc Phong không thích con gái trang điểm, nhất là kiểu trang điểm đậm.
Dư Hoàn bởi vì nguyên do công việc, phải trang điểm đủ kiểu.


Cho nên ngay từ đầu, Khâu Diệc Phong chỉ có thể giả vờ thâm tình, trên thực tế, mỗi lần nhìn thấy Dư Hoàn mắt đậm môi đỏ đều không nhịn được dời đi ánh mắt.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Dư Hoàn Khâu Diệc Phong cảm thấy, hóa ra cô cũng có một mặt thanh thuần đáng yêu như vậy.
Khâu Diệc Phong thoáng nhớ lại lần trước Dư Hoàn hùng hổ phái Bặc Mạn tới đánh anh.
Nếu không phải hai người như nước với lửa, lúc đó Khâu Diệc Phong còn rất muốn nhắc Dư Hoàn một câu, cô trang điểm nhẹ dễ nhìn hơn nhiều.
Tất nhiên, trước mắt anh càng muốn nói cho cô, mặt mộc của cô càng có sức hấp dẫn.
Khâu Diệc Phong có chút tiếc thay cho Diêu Hi, không biết Diêu Hi có cơ hội được nhìn thấy mặt mộc của Dư Hoàn hay không.

ngôn tình hoàn
Suy cho cùng mắt anh không nhìn được nữa, cảnh quan nào cũng không thưởng thức được.
Có điều Khâu Diệc Phong lại cảm thấy có chút may mắn, may Diêu Hi mù rồi, nếu không Dư Hoàn ngày ngày chăm sóc bên người, anh cảm thấy với tính cách của Diêu Hi, chỉ sợ không kiềm chế được.
Tính tình của Khâu Diệc Phong chính là như vậy, có tính là dù bản thân anh ta không cần đến, cũng không hi vọng người khác có được.

Đặc biệt, người kia còn là anh em tốt nhất của anh!
Dư Hoàn không ngờ tới một phen châm chọc mỉa mai của mình trực tiếp đánh vào bông, Khâu Diệc Phong sau khi nhìn thấy cô, thế nhưng một câu cũng không dám nói?
Dư Hoàn nghĩ, trận đánh kia của Bặc Mạn ngược lại thực sự thần kỳ.
Cư nhiên dọa cho Khâu Diệc Phong sợ thành một con cún!
Hai người đứng ở cửa ôm tâm tư khác nhau, Diêu Hi ở bên trong dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: "Diệc Phong tới rồi sao? Cậu mau vào đi."
Lúc này Khâu Diệc Phong mới liếc nhìn hộ lý phía sau, hộ lý kia tính toán đẩy anh tiến vào, lại bị Dư Hoàn chặn lại trước cửa...
Hộ lý nhìn về phía Khâu Diệc Phong xin giúp đỡ, Khâu Diệc Phong đành phải giương giọng nói: "Diêu Hi để tôi vào, cô cũng không thể chặn ở đây không cho anh em chúng tôi ngay cả mặt cũng không thấy đi?"
Dư Hoàn miễn cưỡng tránh đi, Khâu Diệc Phong thấy cô thoả hiệp, trong lòng sảng khoái không lý do.
Sau khi vào cửa, còn không quên nói móc Dư Hoàn một câu: "Ồ, xem ra người anh em của tôi bình thường vẫn có uy quyền, loại người như Dư Hoàn, thế mà lại có thể thỏa hiệp."
Dư Hoàn liếc mắt nhìn anh, không thèm so đo với Khâu Diệc Phong trước mặt Diêu Hi.
Mà Diêu

Hi lại lên tiếng: "Cậu đừng nói vậy, vợ tôi đã chăm sóc cho tôi suốt.

Mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng Na Tân nói cô ấy gầy đi cả một vòng.


Tôi chỉ cảm thấy bản thân mình không biết cố gắng, làm liên lụy cô ấy."
Diêu Hi nói như thế, ngược lại khiến Khâu Diệc Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Dư Hoàn một cái.
Cô quả thực gầy đi không ít, Khâu Diệc Phong nhớ rõ, cô vốn dĩ rất gầy, chế độ ăn uống ngày thường được cô kiểm soát rất nghiêm ngặt.

Hiện giờ lăn lộn, cẳng chân cánh tay nhỏ, căn bản chẳng có bao nhiêu thịt.
Khâu Diệc Phong không nói chuyện nữa...
Anh thực sự không thể tưởng tượng, Dư Hoàn cư nhiên sẽ tận tâm tận lực chiếu cố Diêu Hi như thế.
Nhưng này ngược lại khiến Khâu Diệc Phong nhớ tới một chuyện khác, anh nhớ rõ, khi anh quay bộ phim đầu tiên, đột nhiên bị đau ruột thừa cấp tính phải đưa đi phẫu thuật.
Dư Hoàn cũng đã xin phép đoàn phim nghỉ phép bảy ngày để chăm sóc anh, không ngủ không nghỉ, không câu oán hận.
Thời điểm đó, Khâu Diệc Phong đã chia tay Giang Vũ Nghênh mấy năm rồi.

Anh vốn nghĩ cả đời này anh sẽ không gặp lại Giang Vũ Nghênh nữa.

Có lẽ cứ đi theo Dư Hoàn cả đời này cũng tốt.
Tuy rằng Dư Hoàn quản anh cực kì nghiêm khắc, tiêu tiền vào thứ gì, trong điện thoại có bao nhiêu ứng dụng mạng xã hội, có fans nữ nào gửi tin nhắn riêng tư cho anh không, anh có trộm *lật thẻ fans nữ nào hay không.

Từ chuyện lớn đến chuyện bé, Dư Hoàn đều phải điều tra kĩ càng.
(***giống mấy ông vua ngày xưa hay lật thẻ bài thị tẩm phi tần í mng)
Nếu như là lúc trước cùng Giang Vũ Nghênh ở bên nhau, Khâu Diệc Phong có thể tự ý thức tránh đi hoa cỏ bên ngoài.

Nhưng căn bản anh không thích Dư Hoàn, anh cũng muốn thả lỏng chút, nhìn thử những cô gái bên ngoài, cố tình Dư Hoàn quản vô cùng gắt, có vài fans nữ, anh còn chưa kịp nhìn thấy mặt, đã bị Dư Hoàn bóp chết từ trong nôi.
Bọn họ thường xuyên cãi nhau vì loại chuyện này, nhiều lần còn ầm ĩ túi bụi.
Kết quả Khâu Diệc Phong đóng sầm cửa rời đi, Dư Hoàn khóc nháo ở trong phòng nói anh đừng quay về nữa.
Nhưng lúc đó Khâu Diệc Phong ăn mệt ở chỗ Dư Hoàn.

Anh biết, chỉ cần ba ngày anh không chủ động liên hệ với Dư Hoàn, cô nhất định sẽ không chịu được chạy đi tìm anh.
Đến lúc đó, anh lại gây khó dễ Dư Hoàn một phen, hai người thực mau sẽ làm hòa.

Mà Dư Hoàn vì dỗ dành anh, cũng sẽ tùy ý để anh lăn lộn một khoảng thời gian.
Sau này, sau khi Khâu Diệc Phong đào hôn, anh vẫn còn nghĩ, người phụ nữ Dư Hoàn kia, nhất định sẽ không bỏ rơi anh.


Giang Vũ Nghênh khi ấy đều phải đi theo chịu tội.
Tuy nhiên Giang Vũ Nghênh đã nhiều lần nói với anh cô không sợ, cho dù Dư Hoàn có là con cọp cái, cô sẽ cùng Khâu Diệc Phong vượt qua tất cả.
Chỉ là Dư Hoàn rốt cuộc vẫn khiến Khâu Diệc Phong thất vọng rồi.

Cô không khóc la cầu xin Khâu Diệc Phong quay lại, cũng không đi tìm Giang Vũ Nghênh gây phiền toái, cô chỉ phái người đánh gãy hai cái xương sườn của anh, đe dọa anh, bắt anh nhổ ra tất cả những gì cô đã cho.
Kỳ thật trong đoạn thời gian này, Khâu Diệc Phong còn nghĩ, có lẽ Dư Hoàn căn bản không phải đã nghĩ thông suốt.

Cô chỉ muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, nói không chừng ngày kia cô sẽ vọt tới phòng bệnh của anh, nhận lỗi sau đó cầu anh trở về cùng cô tiếp tục ở bên nhau.
Khâu Diệc Phong thường thường nghĩ như vậy, ngay cả lời kịch để đáp lại Dư Hoàn anh cũng đã nghĩ xong rồi.
Anh thậm chí còn thiết kế cả biểu tình, nếu như Dư Hoàn quay lại cầu anh, anh nhất định sẽ thể hiện ra bộ dáng lạnh băng vô tình, sau đó lạnh lùng nói với Dư Hoàn, tôi trước nay chưa từng yêu cô!
Đáng tiếc, Dư Hoàn không cho anh cơ hội này!
Cô thậm chí nhanh như vậy đã thích ứng với thân phận vợ của Diêu Hi, dành cho cậu ấy tất cả sự chăm sóc mà cô đã dành cho anh trong quá khứ.
Trong lòng của Khâu Diệc Phong mất mát không rõ lý do.
Anh ngồi ở kia trầm mặc thật lâu thật lâu mới đáp lại Diêu Hi một câu: "Vậy thì thực sự cũng không dễ dàng gì, tôi hi vọng cậu sẽ mau khỏe lên."
Khâu Diệc Phong nói xong lời này, cố ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dư Hoàn.
Chẳng qua Dư Hoàn không thèm nhìn anh, liền cầm ấm nước, nhẹ giọng nói với Diêu Hi: "Tôi đi chuẩn bị nước ấm, các anh cứ nói chuyện đi."
Diêu Hi gật gật đầu.
Dư Hoàn vừa mới bước ra khỏi cửa phòng bệnh, ngược lại xuyên qua hành lang bệnh viện nhìn thấy một người nhe nanh múa vuốt.
Người này mặc một thân tây trang có hoa văn, trên tay cầm một bó hoa cúc trắng nhỏ, theo sau hơn mười người vệ sĩ, trông anh ta không giống như đang ở đây thăm bệnh mà giống như đi phúng viếng.
Nhưng mà, hẳn là không có ai phúng viếng mà vui vẻ như vậy đi?
Dư Hoàn có một dự cảm mãnh liệt, rằng người này có lẽ tới vì Diêu Hi.
Mặc dù sau khi xuyên qua, cô không tận mắt nhìn thấy Ôn Hoa Luân, nhưng cô đoán chắc là người này.
Trong sách viết, trước khi bị Diêu Hi phản kích, Ôn Hoa Luân đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức, mỗi chuyện cũng đủ để vai ác đem hắn ta thiên đao vạn quả.
Chẳng qua, dưới ngồi bút của tác giả, Ôn Hoa Luân chỉ là một trong những chiến tích của vai ác mà thôi, không đáng sợ hãi.
Nhưng thời điểm Dư Hoàn đối mặt người này, lại như lâm đại địch.
Bởi vì cô biết trước mắt là giai đoạn tăm tối của Diêu Hi, Ôn Hoa Luân chuyến này tới không có ý tốt.
Dư Hoàn chạy nhanh bưng ấm nước về tới phòng bệnh, mà Ôn Hoa Luân cũng theo phía sau cô, chân trước chân sau tiến vào cửa.
Hắn ta ôm theo hoa cúc, vừa bước vào đã bén nhọn mở miệng: "Oa ha ha, Diêu tổng, anh mau nhìn xem, tôi mang theo hoa gì đến thăm anh này?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện