Tỷ như, anh muốn ăn cái gì, không muốn ăn cái gì, khi nào anh thức dậy, khi nào muốn xuống giường, Dư Hoàn đều sẽ dìu anh.
Bao gồm cả thời điểm Diêu Hi muốn đi vệ sinh, Dư Hoàn sẽ kêu nam hộ lý lại hỗ trợ, sau đó tự mình đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh, chờ đến sau khi Diêu Hi ra tới, Dư Hoàn lại đỡ anh trở lại phòng bệnh.
Có thể nói, Dư Hoàn chăm sóc Diêu Hi vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Tính là cha mẹ ruột của cha mẹ Diêu Hi còn sống, cũng không tỉ mỉ được như Dư Hoàn.
Ăn cơm trưa xong, Dư Hoàn tranh thủ chợp mắt ở giường bệnh bên cạnh, tối qua cô không ngủ đủ, chỉ có thể thừa dịp lúc này ngủ bù.
Diêu Hi cũng có thói quen ngủ trưa, vừa vặn, bên ngoài có vệ sĩ trông coi, nhưng thực ra cũng không có xảy ra chuyện gì.
Một giấc này, Dư Hoàn vừa mới ngủ được một tiếng, liền nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Có lẽ bởi vì chiếm thân thể của nguyên chủ, cô đặc biệt mẫn cảm với giọng nói của Khâu Diệc Phong.
Ở bên ngoài Khâu Diệc Phong cơ hồ vừa mở miệng, cùng lúc đó làm Dư Hoàn giật mình tỉnh giấc.
Giọng nói của Khâu Diệc Phong không tính là nhỏ, anh cùng vệ sĩ ngoài cửa nói chuyện: "Đây là phòng bệnh của Diêu Hi sao?"
Đám vệ sĩ này là do trước đây Diêu Hi phái tới chiếu cố Khâu Diệc Phong, cho nên Khâu Diệc Phong rất quen thuộc với bọn họ.
Vệ sĩ đáp lời: "Phải."
"Diêu Hi sao rồi? Chẳng phải xuất viện rồi sao? Tại sao lại quay lại?" Khâu Diệc Phong truy vấn.
Ngữ khí vệ sĩ không mang theo độ ấm, trực tiếp đáp lại: "Ông chủ chúng tôi hôm qua không cẩn thận va vào đầu, được đưa vào đây cấp cứu, bây giờ còn cần ở lại quan sát một khoảng thời gian."
Khâu Diệc Phong nghe vậy gật gật đầu, sau đó lạnh lùng chế nhạo Dư Hoàn: "Dư Hoàn đâu? Sao tôi không thấy cô ta? Không phải cô ta nói, cô ta sẽ chăm sóc tốt cho Diêu Hi sao?"
Dư Hoàn đã ngồi dậy, nghe thấy lời này, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cô tự trách còn được, nghe Khâu Diệc Phong trách cứ, cô thực sự có chút khó chịu.
Ngay cả Diêu Hi cũng bị đánh thức, Dư Hoàn nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy đỡ anh tựa vào giường.
Chăm sóc cho Diêu Hi xong, Dư Hoàn mới cầm lấy áo khoác mặc vào, nổi giận đùng đùng bước ra cửa.
"Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh.
Thoạt nhìn tinh thần thực không tồi, còn có sức ngồi xe lăn thật xa tới đây chỉ trích tôi?"
Khâu Diệc Phong không ngờ Dư Hoàn cũng ở đây, anh đối với Dư Hoàn có thẹn, có hận, càng có sợ.
Anh chỉ nghĩ rằng ở sau lưng tùy ý phun tào hai câu, ai biết vừa vặn để người ta nghe thấy.
Khi thấy Dư Hoàn từ trong phòng bệnh ra tới, Khâu Diệc Phong kỳ thật còn bị dọa nhảy dựng.
Anh kết giao với Dư Hoàn gần một năm rưỡi, chưa từng thấy qua mặt mộc của Dư Hoàn.
Đầu tiên, anh vẫn luôn không thích Dư Hoàn, đối với cô chỉ có hư tình giả ý.
Cho dù trước đây Dư Hoàn có ngầm ám chỉ với anh, anh cũng tìm cớ từ chối.
Thứ hai, trước đây Dư Hoàn rất để ý hình tượng của mình.
Đừng nói là ở trước mặt Khâu Diệc Phong, ngay cả ở sân bay, cô cũng không cho phép bản thân để mặt mộc xuất hiện trước ống kính.
Hiện giờ ở bệnh viện chăm sóc Diêu Hi, cô ngược lại mộc mạc đơn giản, thoạt nhìn mang một loại mỹ cảm khác.
Là một vẻ đẹp tự nhiên nhẹ nhàng!
Khâu Diệc Phong nhớ rõ, khi anh vừa quen biết Giang Vũ Nghênh, Giang Vũ Nghênh cũng chính là như thế.
Lúc ấy bọn hò còn đang đi học, trường học nghiêm cấm nữ sinh trang điểm.
Khi đó các nữ sinh đều có vẻ đẹp tự nhiên không son phấn.
Mà tỉ lệ cơ thể Giang Vũ Nghênh hài hòa, mặc trên người bộ đồng phục cũng không có vẻ luộm thuộm, ngược lại lại thanh thuần đáng yêu.
Thêm vào đó tính cách cô ôn nhu, nói chuyện mềm nhẹ, mấy bạn nam trong lớp của Khâu Diệc Phong đều thích cô.
Có người ngang nhiên táo bạo đưa thư tình, có người thầm thương trộm nhớ.
Đương nhiên, xuống tay nhanh nhất là Khâu Diệc Phong, sau một buổi tự học tối, anh trực tiếp chặn Giang Vũ Nghênh ở trước cổng trường tỏ tình.
Theo đuổi cô suốt ba tháng, anh mới chiếm được trái tim của Giang Vũ Nghênh.
Ngoài Giang Vũ Nghênh, mối tình thứ hai của Khâu Diệc Phong là Dư Hoàn!
Khâu Diệc Phong không thể phủ nhận rằng Dư Hoàn rất xinh đẹp.
Đó là một loại tinh xảo từ trong xương cốt, thời điểm Dư Hoàn lên hình, càng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, không hề tỳ vết.
Nếu không phải như thế, cô sẽ không mười sáu tuổi được Hoa Chí Văn lựa chọn trở thành *Hoa nữ lang.
(***Các cô gái của đạo diễn Hoa)
Nhưng Khâu Diệc Phong không thích con gái trang điểm, nhất là kiểu trang điểm đậm.
Dư Hoàn bởi vì nguyên do công việc, phải trang điểm đủ kiểu.
Cho nên ngay từ đầu, Khâu Diệc Phong chỉ có thể giả vờ thâm tình, trên thực tế, mỗi lần nhìn thấy Dư Hoàn mắt đậm môi đỏ đều không nhịn được dời đi ánh mắt.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Dư Hoàn Khâu Diệc Phong cảm thấy, hóa ra cô cũng có một mặt thanh thuần đáng yêu như vậy.
Khâu Diệc Phong thoáng nhớ lại lần trước Dư Hoàn hùng hổ phái Bặc Mạn tới đánh anh.
Nếu không phải hai người như nước với lửa, lúc đó Khâu Diệc Phong còn rất muốn nhắc Dư Hoàn một câu, cô trang điểm nhẹ dễ nhìn hơn nhiều.
Tất nhiên, trước mắt anh càng muốn nói cho cô, mặt mộc của cô càng có sức hấp dẫn.
Khâu Diệc Phong có chút tiếc thay cho Diêu Hi, không biết Diêu Hi có cơ hội được nhìn thấy mặt mộc của Dư Hoàn hay không.
ngôn tình hoàn
Suy cho cùng mắt anh không nhìn được nữa, cảnh quan nào cũng không thưởng thức được.
Có điều Khâu Diệc Phong lại cảm thấy có chút may mắn, may Diêu Hi mù rồi, nếu không Dư Hoàn ngày ngày chăm sóc bên người, anh cảm thấy với tính cách của Diêu Hi, chỉ sợ không kiềm chế được.
Tính tình của Khâu Diệc Phong chính là như vậy, có tính là dù bản thân anh ta không cần đến, cũng không hi vọng người khác có được.
Đặc biệt, người kia còn là anh em tốt nhất của anh!
Dư Hoàn không ngờ tới một phen châm chọc mỉa mai của mình trực tiếp đánh vào bông, Khâu Diệc Phong sau khi nhìn thấy cô, thế nhưng một câu cũng không dám nói?
Dư Hoàn nghĩ, trận đánh kia của Bặc Mạn ngược lại thực sự thần kỳ.
Cư nhiên dọa cho Khâu Diệc Phong sợ thành một con cún!
Hai người đứng ở cửa ôm tâm tư khác nhau, Diêu Hi ở bên trong dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: "Diệc Phong tới rồi sao? Cậu mau vào đi."
Lúc này Khâu Diệc Phong mới liếc nhìn hộ lý phía sau, hộ lý kia tính toán đẩy anh tiến vào, lại bị Dư Hoàn chặn lại trước cửa...
Hộ lý nhìn về phía Khâu Diệc Phong xin giúp đỡ, Khâu Diệc Phong đành phải giương giọng nói: "Diêu Hi để tôi vào, cô cũng không thể chặn ở đây không cho anh em chúng tôi ngay cả mặt cũng không thấy đi?"
Dư Hoàn miễn cưỡng tránh đi, Khâu Diệc Phong thấy cô thoả hiệp, trong lòng sảng khoái không lý do.
Sau khi vào cửa, còn không quên nói móc Dư Hoàn một câu: "Ồ, xem ra người anh em của tôi bình thường vẫn có uy quyền, loại người như Dư Hoàn, thế mà lại có thể thỏa hiệp."
Dư Hoàn liếc mắt nhìn anh, không thèm so đo với Khâu Diệc Phong trước mặt Diêu Hi.
Mà Diêu