Diêu Hi cảm thấy đặc biệt run sợ khi bản thân làm loại chuyện này.
Mỗi lần nhịn không được hạ môi, lại ở thời khắc cuối cùng rụt trở về.
Để thăm dò xem Dư Hoàn đã thực sự ngủ hay chưa, anh còn cố ý ở bên tai Dư Hoàn kêu vài tiếng: "Dư Hoàn...Dư Hoàn em ngủ rồi sao?"
Dư Hoàn không có động tĩnh.
Diêu Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lén lút dán lên, hôn lên sườn mặt Dư Hoàn.
Buổi tối ngày đầu tiên, Diêu Hi chỉ trộm hôn gương mặt một chút, liền hưng phấn vô cùng, anh không dám có thêm hành động gì, chỉ đành xoay người đi ngủ.
Có kinh nghiệm đêm đầu tiên, đêm thứ hai Diêu Hi không lề mề như hôm qua nữa.
Anh vẫn theo thường lệ gọi vài tiếng, Dư Hoàn, em ngủ chưa?
Chỉ cần Dư Hoàn không có động tĩnh gì, Diêu Hi lại tiếp tục lặp lại chuyện tối qua.
Dần dần, Diêu Hi không còn thỏa mãn với việc hôn má Dư Hoàn nữa, anh bắt đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng có chút thịt của cô.
Mức độ mềm mại thơm ngọt vượt quá sức tưởng tượng của Diêu Hi.
Có lẽ vì trước giờ chưa từng yêu ai, cũng chưa từng hôn nữ nhân, Diêu Hi cảm thấy tư vị này đặc biệt tốt đẹp.
Anh tự nhận loại chuyện lén lút này có chút không quân tử.
Nhưng mà, từ trước đến nay anh không quân tử quen rồi, thêm một hai lần nữa cũng chẳng tính là gì.
Mấy đêm tiếp theo, Diêu Hi bắt đầu càng thêm càn rỡ...
Mà Dư Hoàn trong một đêm nào đó, cô nằm mơ.
Cảnh trong mơ vẫn rất đẹp, cô mơ thấy Diêu Hi đang đứng dưới tán cây ngô đồng, tay cầm hoa cầu hôn cô.
Diêu Hi nói với cô, lần đầu tiên bọn họ kết hôn xem như trời xui đất khiến, cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.
Lần này anh đã mua một chiếc nhẫn mới, cầu hôn Dư Hoàn, dự định bù cho cô một cái đám cưới.
Dư Hoàn trong mơ bị Diêu Hi làm cảm động đến rối tinh rối mù, hai người còn ở dưới tán cây ngô đồng hôn nhau thắm thiết, được mọi người xung quanh chúc phúc.
Sáng hôm sau, chính Dư Hoàn cũng bị giấc mơ này làm giật mình.
Người trong vở diễn là cô, đáng lẽ ra không nên vì chăm sóc Diêu Hi mà nảy sinh tình cảm thực sự chứ?
Người ta nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, lẽ nào cô có ý nghĩ như vậy với Diêu Hi?
Dư Hoàn mồ hôi đầy đầu ngồi bên mép giường, cảm thấy cảnh đẹp trong mơ khiếp sợ như ác mộng.
Cô không thể thích vai ác được!
Như Diêu Hi này hỉ nộ vô thường thêm tính diễn tinh phát rồ, nếu cô về sau muốn trọn đời bên anh, há chẳng phải ngày nào cũng đề phòng bị anh tính kế sao?
Dư Hoàn cho là mình không có ý tưởng không an phận với Diêu Hi, thế nhưng cảnh tượng trong mơ lại rõ ràng như vậy.
Cô đã thích Diêu Hi rồi có phải hay không?
Nhận thức được điều này khiến Dư Hoàn bị dọa tới mức cuống quít lao xuống giường, sau đó điên cuồng tạt nước lạnh vào mặt.
Cô ngồi một mình trong nhà vệ sinh ngây người hồi lâu, mãi cho đến khi Diêu Hi trong phòng giống như con nít không ngừng kêu gào: "Bà xã, bà xã, anh đói quá, mấy giờ rồi, sao bọn họ vẫn chưa đưa cơm qua nữa?"
Bộ dáng này của Diêu Hi, đặc biệt giống em bé to xác gào khóc đòi ăn.
Mà Dư Hoàn cảm thấy bản thân giống như mẹ ruột của anh, mỗi ngày cẩn thận chăm sóc, đợi anh lớn lên.
Không ngờ "người mẹ" này, lại có giấc mơ như vậy với con trai.
Thật là đáng sợ đến cực điểm!
Dư Hoàn thở dài, mạnh mẽ lên tinh thần nhìn thoáng qua di động, sau đó dỗ dành nói: "Vẫn còn sớm, mới năm giờ rưỡi, anh chịu đựng một chút, sáu rưỡi mới có người đưa bữa sáng.
Nếu anh đói quá, tôi hâm nóng cho anh ly sữa bò nhé?"
Diêu Hi ngược lại ngoan ngoãn cực kì, anh gật gật đầu nói: "Được nha, vậy bà xã giúp anh hâm nóng sữa bò đi."
Cô thực sự rất muốn sờ đầu Diêu Hi, nói một câu mama yêu con, cuối cùng vẫn là nhịn lại.
Quỷ mới biết Diêu Hi hỉ nộ vô thường có vì hành động này của cô mà tức giận hay không.
"Được, anh đợi chút."
Giọng nói Dư Hoàn phá lệ ôn nhu, tim của Diêu Hi đều sắp mềm nhũn.
Tuy rằng khoảng thời gian này, công ty dưới tay anh đang là một mớ hỗn độn.
Mỗi ngày Na Tân đều sẽ báo cáo với anh về chuyện của công ty, sau khi Ôn Hoa Luân tiếp quản Hoa Trọng TV, ông ta đem người của anh xử lý toàn bộ.
Tất nhiên, những người không xử lý, trừ bỏ giữa đường quy thuận ra, đa số là gián điệp của Ôn Hoa Luân gài vào.
Hiện giờ thời cơ chưa tới, chờ đến khi Ôn Hoa Luân triệt để lăn lộn xong rồi, Diêu Hi mới có thể ra ngoài.
Khoảng thời gian này, Diêu Hi không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng.
Diêu Hi kinh doanh nhiều năm, đây không phải lần đầu tiên xảy ra sóng gió như vậy.
Điều duy nhất có thể khiến anh cảm động chính là sự dốc lòng chăm sóc của Dư Hoàn.
Sau khi em gái mất, đây là lần đầu tiên Diêu Hi cảm thấy mình còn một người để lưu luyến.
Mà giờ phút này Dư Hoàn hoàn toàn không nghĩ như vậy, cô cảm thấy, một nam một nữ cùng chung sống dưới một mái nhà quá lâu, thế nào cũng xảy ra chuyện.
Đặc biệt khi cô còn mơ như vậy!
Dư Hoàn vừa hâm nóng sữa bò, vừa nghĩ, hiện giờ bệnh tình của Diêu Hi đã ổn định, Hoa Chí Văn vẫn đang đi công tác bên ngoài, thời gian tiến tổ chưa quyết định, kì thực cô nên nhân thời gian này nhận chút *thông cáo.
(***một thuật ngữ trong ngành giải trí, đề cập đến việc tham gia vào các chương trình và hoạt động công cộng khác nhau, đồng thời tăng cường sự xuất hiện các nghệ sĩ trong một khoảng thời gian nhất định theo ý định của công ty sản xuất hoặc công ty đầu tư)
Suy cho cùng mỗi ngày Bặc Mạn đều sẽ gửi cho cô một ít bình luận trên mạng, trong siêu thoại của Dư Hoàn đã có thật nhiều fans dò hỏi lịch trình gần đây của cô.
Dư Hoàn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gửi Wechat cho Bặc Mạn: "Chị ở nhà chán chết rồi, có thông cáo ngắn hạn nào cứ nhận cho chị đi."
Ước chừng còn quá sớm, Bặc Mạn chưa kịp hồi âm.
Dư Hoàn dứt khoát buông di động, đem sữa đã hâm nóng đổ vào trong ly, đợi nguội chút rồi đưa cho Diêu Hi uống.
Bữa sáng hôm nay do Na Tân tự mình tới đưa, thường thường nếu Na Tân đích thân tới đưa bữa sáng, vậy khẳng định có công việc muốn bàn bạc với Diêu Hi.
Loại thời điểm này, Dư Hoàn đều rất tự giác, sẽ không đợi trong phòng ngủ.
Vừa vặn, Bặc Mạn cũng lập tức rời giường, trả lời tin nhắn của Dư Hoàn: "Bà cô à, rốt cuộc chị cũng nhớ tới công việc rồi sao, vậy em lập tức liên hệ với Tề Hòa Tề tổng, nhận cho chị vài vai khách quý của mấy gameshow ngắn hạn nhé.
Thời gian ghi hình chỉ tối đa một ngày, sẽ không làm chậm trễ phim của đạo diễn Hoa."
Dư Hoàn không có gì ý kiến, trực tiếp hồi âm: "Được."
Bặc Mạn tốc độ nhanh chóng, sau khi trò chuyện với Tề Hòa vào buổi sáng, buổi chiều liền chọn cho Dư Hoàn ba cái thông cáo, để cô tự mình lựa chọn.
Hai cái trong đó là gameshow trên mạng cực hot gần đây, còn một cái là *thượng tinh tổng nghệ, thuộc thể loại gameshow hài kịch trong nhà.
(***một chương trình tạp kỹ được phát sóng trên truyền hình vệ tinh, không chỉ trên các nền tảng trực tuyến)
Dư Hoàn chọn cái cuối cùng, ghi hình ở thành phố B, ngày ghi hình là ngày kia, thời gian từ sáng đến tối.
Sau khi sắp đặt thông cáo, Dư Hoàn ngược lại không nói trước với Diêu Hi mà an bài hộ công, ngày kia cả ngày đều phải ở nhà canh chừng Diêu Hi.
Diêu Hi bên này vẫn chưa hay biết gì, bên kia Diệp Nhất Luân không biết từ nơi nào đã nhận được tin tức.
"Tôi nghe nói, ngày kia em tham gia ghi hình cho chương trình tạp kỹ hàng đầu của đài Z, em cuối cùng cũng bằng lòng ra ngoài làm việc rồi sao?"
Dư Hoàn đối với tin nhắn của Diệp Nhất Luân gần đây đều là xem tâm tình mà trả lời.
Xét cho cùng Diệp Nhất Luân cũng vẫn luôn gửi những thứ linh tinh vớ vẩn, ví dụ như buổi tối sẽ nhắc cô đắp chăn cẩn thận, buổi sáng thức dậy sẽ hỏi cô đã ăn sáng hay chưa.
Những tin nhắn này xem nhiều rồi, sẽ làm cô cảm thấy bực bội.
Nhưng Dư Hoàn bên này vừa mới quyết định không bao lâu, Diệp Nhất Luân liền có được tin tức.
Cái này, làm Dư Hoàn phi thường khiếp sợ.
"Ai nói cho anh?" Dư Hoàn hỏi.
Diệp Nhất Luân trực tiếp gửi voice chat cho Dư Hoàn: "Con trai của trưởng đài B là bạn tốt của tôi, sau khi cậu ta có được tin tức liền lập tức cho tôi hay.
Biết được em muốn ra ngoài làm việc tôi rất vui.
Tôi nghe nói Diêu Hi bên kia cũng không có chuyện gì lớn nữa, cũng không cần em ngày ngày canh chừng.
Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với đạo diễn Hoa, không quá nửa tháng ông ấy sẽ trở về thành phố B, đến lúc đó khởi công hạng mục, cách ngày chúng ta tiến tổ cũng không còn xa nữa."
Dư Hoàn không kiên nhẫn nghe, trực tiếp đem voice chat của anh chuyển thành văn tự, cuối cùng, Dư Hoàn chỉ đáp lại Diệp Nhất Luân một cái emoji.
Dư Hoàn lục lại một chút lịch sử trò chuyện trong một tháng này của bản thân, cô đem tất cả gói emoji mà mình có đều cống hiến cho Diệp Nhất Luân.
Lúc nào không biết nói gì, chỉ cần dùng emoji giảm bớt xấu hổ.
Diêu Hi hai ngày này thực vui vẻ, ăn salad cũng không cần đút từng miếng từng miếng, tự mình cầm nĩa cũng có thể chính xác nhét vào miệng, giảm cho Dư Hoàn không ít phiền phức.
Dư Hoàn chỉ phụ trách ở bên cạnh nhìn anh lúc anh ăn cơm, trước khi tắm giúp anh xả nước, sau đó Diêu Hi có thể tự mình bước vào bồn tắm, tự mình tìm được vị trí của bộ đồ ngủ, tự mình thay quần áo.
Kì thực Diêu Hi làm hết mọi thứ chỉ không muốn để Dư Hoàn quá mệt.
Mà khi anh biết được Dư Hoàn đã nhận công việc, anh lại có chút hối hận, sớm biết thế anh sẽ không "hiểu chuyện" như vậy.
"Bà xã, em không có nhà, anh sẽ không có cảm giác an toàn.
Hộ lý Na Tân mời tới, anh lại nhìn không rõ bộ dáng của bọn họ.
Bản thân anh nặng lòng phòng bị, người không quen biết ở bên cạnh anh,