Diêu Hi vô cùng sửng sốt, theo hiểu biết của anh, Dư Hoàn lẽ ra sẽ không làm loại chuyện này.
Diêu Hi sững sờ một lúc mới hỏi: "Cô nói cái gì?"
Dư Hoàn lặp lại lần nữa, cười khúc khích: "Tôi không rảnh rỗi như vậy, sẽ không nói đùa chuyện này với anh.
Tôi gửi định vị cho anh, hai người có quan hệ tốt như vậy, hẳn là phải đi cứu anh ta."
Nói xong, Dư Hoàn còn không nói tạm biệt liền cúp điện thoại của Diêu Hi, sau đó gửi cho anh tọa độ lúc này.
Hiện tại còn chưa tới thời cơ.
Dựa theo cốt truyện trong sách, Diêu Hi dường như còn muốn một thứ trong tay Khâu Diệc Phong, vì vậy vẫn luôn cùng anh ta giả vờ làm anh em tốt.
Gửi xong định vị, Dư Hoàn nghiêng đầu hỏi Bặc Mạn: "Trước khi cưới đẩy đi rất nhiều việc, từ giờ bắt đầu nhận thông cáo đi."
Bặc Mạn vừa nghe nói cô muốn làm việc, lập tức trở nên hăng hái, trượt di động hào hứng nói: "Vài ngày nữa có lễ trao giải ở thành phố S, nhà sản xuất gọi điện cho em mấy lần nhờ chị làm giám khảo.
Ngoài ra còn có một bộ phim của đạo diễn Từ, là bản chiếu rạp của bộ phim chị đóng trước đây, thể theo yêu cầu của khán giả, đạo diễn muốn chị đóng vai khách mời của nhân vật chị đóng trước đó.
Thù lao rất khá, hơn nữa không có nhiều cảnh quay."
"Nhưng mà, nghe nói nữ hai của bộ phim là Giang Vũ Nghênh, nếu chị qua đó khó tránh khỏi chạm mặt, cho nên lúc trước em không dám cho chị nhận."
Đạo diễn Từ là đạo diễn của bộ phim trước, đội ngũ sản xuất cũng vậy.
Dư Hoàn vẫn còn nhớ ở trong cốt truyện, đạo diễn Từ sau này quay một số bộ phim truyền hình, trở nên nổi tiếng.
Người ta đã thành tâm thành ý mời thì không nên không cho mặt mũi.
Dư Hoàn gật đầu: "Đạo diễn Từ không thể không nể mặt, em đưa chị số điện thoại, buổi tối chị sẽ tự giải thích, chờ ông ấy sắp xếp thời gian, chị bên này sẽ trực tiếp tiến tổ."
Nguyên chủ Dư Hoàn ỷ vào chính mình là ảnh hậu, còn có tài nguyên của Hoa Chí Văn cho nên luôn rất kiêu ngạo, chưa nói đến thù lao cao, còn rất ít khi nhìn đến những đạo diễn nhỏ này.
Nghe nói Dư Hoàn muốn gọi điện trực tiếp, Bặc Mạn sửng sốt một chút rồi *ấn số điện thoại đưa cho cô.
(***Hong hiểu sao bên trên nói buổi tối mà h gọi luôn)
Đạo diễn Từ rất vui khi Dư Hoàn đích thân gọi đến, cả hai bên nói rất nhiều lời khách sáo, cuối cùng công việc này cũng định xuống.
Ngày mai là Dư Hoàn có thể tiến tổ, cùng đạo diễn Từ dành ra hai ngày quay chụp.
Sau đó đến thành phố S làm giám khảo cho cái giải thưởng nhỏ kia.
Công việc kế tiếp để Bặc Mạn từ từ sắp xếp.
Tóm lại Dư Hoàn chịu đủ rồi ở trước mặt Diêu Hi giả vờ làm phu thê tình thâm, công việc nhiều lên, cô liền có thể tận lực tránh mặt Diêu Hi.
Mà Diêu Hi, đối với Khâu Diệc Phong còn tính là "chân thật tình cảm", thậm chí anh còn bỏ cả cuộc họp trên tay xuống, mang theo người đến chỗ Khâu Diệc Phong rồi đưa hắn đi bệnh viện.
Sau khi Giang Vũ Nghênh nghe được tin tức, cũng xin nghỉ đi bệnh viện chăm sóc Khâu Diệc Phong.
Lúc biết được là Dư Hoàn động thủ, Giang Vũ Nghênh khóc sướt mướt nắm chặt lấy cánh tay Diêu Hi: "Diêu Hi, anh là bạn tốt nhất của Khâu Diệc Phong, Dư Hoàn khinh người quá đáng, anh nhất định phải giúp anh ấy trút giận."
Diêu Hi bình tĩnh né tránh cái đụng chạm của Giang Vũ Nghênh, sau đó cười cười nói với Khâu Diệc Phong: "Cậu bị thương, phải tĩnh dưỡng vài tháng.
Về phần tài nguyên cậu không phải lo lắng, không có Dư Hoàn cũng có tôi giúp cậu, đừng quá sốt sắng mà nóng nảy, chú ý nghỉ ngơi thật tốt."
"Về phần Dư Hoàn, tôi biết không cần nói cậu cũng hiểu, chuyện chúng ta thương lượng lần trước, vốn đã có lỗi với người ta.
Tôi sẽ tận lực hỗ trợ hỏi một chút cô ấy muốn bồi thường cái gì."
Nghe vậy, Khâu Diệc Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Vô dụng, Dư Hoàn bây giờ nhất định bức tôi rời khỏi làng giải trí, cô ấy nói, tất cả những gì tôi có được bây giờ đều là do cô ấy giúp đỡ.
Nếu muốn trả lại, phải trả lại sạch sẽ."
Nghe được lời này, giọng Giang Vũ Nghênh cao lên: "Cô ta dựa vào cái gì?"
Diêu Hi liếc mắt nhìn Giang Vũ Nghênh, không khỏi khiển trách: "Cô nhỏ giọng chút, đây là bệnh viện."
Giang Vũ Nghênh biết Diêu Hi lợi hại, trước mặt Diêu Hi cũng không dám lỗ mãng, đành phải sụt sịt ngồi một bên không dám hé răng.
Sau khi nghe xong lời này của Khâu Diệc Phong, giọng điệu Diêu Hi vẫn ôn hòa như cũ: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
Khâu Diệc Phong nắm chặt tay Diêu Hi, nghẹn ngào nói: "Huynh đệ, người khác không rõ ràng lắm, nhưng cậu hiểu tôi nhất.
Không dễ dàng gì tôi mới có được vị trí như ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi."
Diêu Hi gật đầu, vừa giúp Khâu Diệc Phong nhuận khí vừa an ủi: "Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu, cậu trước tiên an tâm dưỡng bệnh, Dư Hoàn bên kia tôi sẽ giúp cậu xoa dịu."
Giang Vũ Nghênh ở một bên bĩu môi nói: "Sở dĩ cô ta bức anh như vậy, ước chừng cũng là hi vọng anh hồi tâm chuyển ý quay lại với cô ta.
Người phụ nữ này thực sự rất tàn nhẫn!"
Diêu Hi nghe vậy, ngước mắt liếc cô ta một cái, sau đó rũ mắt nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, cô ấy chắc sẽ không hi vọng cậu đổi ý, sáng nay tôi cùng Dư Hoàn đã đi đến Cục Dân Chính lãnh chứng.
Cô ấy bức cậu rời khỏi, chính là thực sự muốn cậu rời đi, không có suy nghĩ nào khác.
Nếu giờ cậu hối hận muốn quay lại với Dư Hoàn, trước mắt đã muộn rồi."
Khi nãy Diêu Hi đối mặt với Khâu Diệc Phong, còn có thể ngụy trang không lộ dấu vết, nhưng khi nghe thấy lời này của Giang Vũ Nghênh, không khỏi dỗi cô vài câu.
Sau khi Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Khâu Diệc Phong đang rất sốc, anh nắm lấy tay Diêu Hi càng chặt: "Tôi không ngờ cậu hi sinh cho tôi nhiều như vậy.
Nhưng làm thế nào mà Dư Hoàn đồng ý..."
Diêu Hi thở dài, lúc này anh đã mất kiên nhẫn, đành nói với Khâu Diệc Phong: "Cậu đừng quan tâm tôi dùng biện pháp gì, tóm lại bây giờ tôi và Dư Hoàn đã là vợ chồng.
Cô ấy sẽ không can thiệp vào tình cảm của cậu và Giang Vũ Nghênh.
Chờ vết thương của cậu tốt lên, nếu còn không có thông cáo, cứ trực tiếp đến tìm tôi, tôi sẽ thu xếp cho cậu.
Tôi còn có việc phải đi trước."
Trước khi đi, Diêu Hi dừng một chút, nói với Khâu Diệc Phong: "Tiền thuốc men tôi đã giúp cậu thanh toán, cậu gần đây không có công việc, tiền cố gắng tiết kiệm chút.
Còn ba bữa một ngày, tôi sẽ cho người đưa lại đây, Giang Vũ Nghênh còn phải quay phim, khó tránh khỏi chiếu cố cậu không tốt."
Diêu Hi tri kỉ như vậy làm Khâu Diệc Phong