Bấy giờ, Mai Hoa đã có đủ thông tin cần thiết để bẩm báo lên chủ tử. Lúc nàng ta rời khỏi phòng của Trà Ngân, do rẽ hướng quá nhanh về phía gian phòng mà chủ tử đang ngồi đợi, nên không phát hiện cái vị quý nhân kia đã đứng sẵn ở một góc gần đây từ lúc nào. Nàng ta ra đến nơi, chỉ trông thấy mấy thuộc hạ của chủ tử vẫn còn nghiêm cẩn đứng đợi mà chẳng có bóng dáng uy vũ bất phàm nổi bật ở chỗ này, thấy làm lạ liền hỏi:
- Các vị ca ca, xin cho muội hỏi, chủ tử đi đâu rồi ạ? Muội muốn bẩm báo chuyện chủ tử vừa giao phó.
- Ngài ấy đi đến phòng của Trà Ngân cô nương đã một lúc rồi. Sao ngươi lại không nhìn thấy?
- À, vậy để muội qua đó tìm chủ tử. Đa tạ các huynh!
Nói xong, Mai Hoa lại nhấc chân chạy về hướng ngược lại, thầm nghĩ: “Đúng lúc cho mình bẩm báo, không chừng lại được xem tuồng hay. Thứ nữ nhân trắc nết thế kia, làm sao xứng đáng với vị chủ tử cao quý như vậy. Ít nhất cũng phải băng thanh ngọc khiết mới được chứ! Như mình…”. Gương mặt nàng ta bất giác ửng lên một tầng hồng, tim đập loạn nhịp khi nhớ lại dáng vẻ anh tuấn mị hoặc của nam nhân ấy. Khao khát được trở thành nữ nhân của người đó cũng trở nên mãnh liệt. Nàng ta hoàn toàn không biết, bản thân mình đang dần bị hắc hóa bởi những mong ước viễn vông.
Rất nhanh, Mai Hoa đã quay trở lại, nhìn thấy trước phòng đúng là nam nhân khí chất lẫm liệt mà mình đem lòng si mê, liền cất tiếng:
- Chủ tử, ngài đã đến. Hay là ngài cứ vào phòng sẽ biết rõ ràng mọi chuyện.
Trà Ngân vẫn còn đang khóc lóc thê lương, nhớ thương người nào đó đã từng bước từng bước, đặt dấu chân vào trái tim mình. Vậy mà trớ trêu thay, khi nhận ra điều này thì chàng ấy đã chẳng còn trên cõi đời này nữa. Thanh âm của Mai Hoa vang lên lúc này, cho cô biết tên ác ma kia đã tìm tới. Bao nhiêu uất nghẹn, căm hờn, chán ghét trong lòng cô chợt bừng lên như ngọn lửa, thiêu đốt tất cả dịu dàng thiện lương mà cô có. Cô quả thực chỉ muốn dùng một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim tên khốn kiếp đó, thử xem máu của hắn có màu gì. Cớ sao ngay cả cháu ruột của mình lại có thể ra tay tàn độc. Vì ngai vàng thôi sao? Ngai vàng là cái thứ chó má gì mà khiến con người ta biến chất đến kinh tởm như vậy?
Sát tâm nổi lên theo ý muốn trả thù cho Thừa Vĩ, Trà Ngân nhanh tay chộp lấy bình hoa nhỏ trưng ở góc phòng, chờ đợi thân ảnh đáng ghét kia bước vào, sẽ thẳng tay ném vỡ đầu hắn ta. Quả nhiên ngay sau đó, cửa phòng bắt đầu chuyển động, phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ. Mai Hoa tiến lên trước mở cửa, vừa đưa tay ra, giọng ngọt ngào nói:
- Kính mời chủ tử!
Ngay khi góc áo của nam nhân vừa lộ ra, Trà Ngân biết đây là thời cơ hành động, liền dùng sức dồn hết vào lần ném này. Thừa Vĩ vốn có võ công cao cường, trực giác nhạy bén, hắn lập tức nhận ra nguy cơ trước mặt. Khi tiếng “vút” mạnh mẽ lao tới, hắn vốn có thể vận lực cản phá cho vật kia bật ngược trở lại, nhưng hắn không làm vậy vì biết rõ trong phòng đang có người mà mình ngày nhớ đêm mong. Nhỡ đâu sơ ý lỡ tay, khiến nàng bị thương tích gì thì làm sao mà hắn chịu nổi. Trong lúc cấp bách, hắn vươn tay nắm lấy một bên cửa chắn lại. Mai Hoa còn chưa nép hẳn sang một bên, cũng không hề biết hành động đường đột của chủ tử, thế là bị cánh cửa đập thẳng vào mặt, ngã ngửa một cú muốn thấu cả trời xanh. Song song đó, thanh âm “loảng xoảng” rơi vỡ cũng vang lên.
Cú va đập vào mặt đến choáng váng khiến Mai Hoa không nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Cơn đau đớn nhanh chóng truyền tới, nàng ta nằm trên đất rên rỉ yếu ớt, trông đáng thương vô cùng. Trà Ngân nhìn nha hoàn khóc lóc ỉ ôi, trong khi nam nhân đốn mạt kia lùi lại phía sau, bình yên vô sự, thì máu nóng càng thêm sôi trào. Cô đưa tay vòng ra sau tóc, lấy chiếc trâm nhọn vụt chân phóng thẳng ra ngoài, tính đâm cho hắn thành thái giám luôn đi, cho nửa đời sau của hắn phải thân tàn ma dại mới hả giận. Đối với chủ ý này, bản thân cô cũng cảm thấy thật quá ghê tởm, nhưng ai cũng biết cái vùng tam giác kia chính là yếu điểm của con trai, vạn bất đắc dĩ cô đành phải làm liều nếu muốn lấy thế yếu chống lại cường đại.
Trà Ngân dùng hết sức bình sinh lao ra, hướng mũi nhọn của chiếc trâm về người trước mặt. Chỉ không ngờ, khi cô nhìn rõ diện mạo người kia, liền ngỡ ngàng cực độ, miệng há hốc, mắt to tròn cố gắng nhìn cho kỹ có phải do mình quá thương nhớ mà hoa mắt rồi không. Chỉ đến khi Thừa Vĩ gọn gàng bắt lấy đôi tay đang cầm hung khí của cô và giữ chặt, cất lên chất giọng đùa cợt quen thuộc, cô mới biết đây không phải là mơ:
- Tính làm gì đây hả? Muốn mưu sát phu quân phải không?
- Huynh… huynh còn chưa có chết sao? Huynh…Ôi, ta mừng quá. Cảm ơn Trời Phật! Cảm ơn Trời Phật!
- Nhìn thê tử khóc lóc thương tâm như vậy. Ta ở Quỷ môn quan cũng phải hồi thần mà sống lại thôi!
- Ai là thê tử của huynh. Huynh nghiêm túc nói cho ta biết, sao huynh về đây được? Tên vương gia khốn kiếp có làm huynh bị thương tổn nhiều không. Bây giờ, hắn ta đã bị huynh xử lý xong rồi hả?
Trà Ngân vừa nói, vừa nhấc tay, rồi lại xoay người Thừa Vĩ một vòng xem xét kỹ từ đầu đến chân. Hắn còn chưa kịp lên tiếng trả lời hết một tràng câu hỏi của cô, nha hoàn Mai Hoa đã xen ngang vào. Nàng ta lúc bấy giờ đã hồi thần lại một chút, nhìn thấy những mảnh sứ của bình hoa bị vỡ, biết được nguyên nhân khiến mình phải ngã đau thì không chịu đựng được nữa, vội hét thật to:
- Chủ tử, ả ta chính là một kẻ dâm tiện. Ả không chỉ đánh mất cái ngàn vàng, còn có thai với hoàng thượng nữa. Ả rất dơ bẩn, không xứng đáng với ngài đâu.
- Ngươi câm miệng lại!
- Chủ tử đường đường là vương gia, là người trong hoàng tộc, hà cớ gì phải nuôi hài tử của người khác. Xin ngài hãy suy nghĩ thật kỹ ạ.
- Ngươi còn dám nói. Muốn chết sao? Được!
Một tiếng “được” chứa đầy sát khí, Thừa Vĩ liền vận lực vào bàn tay, tung một cước hướng thẳng vào nữ nhân chết tiệt dám buông lời nhục mạ người trong lòng hắn. Thế nhưng, Trà Ngân từ lúc nghe sơ qua cuộc đối thoại dù rất ngắn của hai người trước mặt này, trong lòng bắt đầu ngổn ngang bao nhiêu là thắc mắc không thể giải đáp. Tất nhiên, cô muốn tìm ra câu trả lời cho hết thảy chuyện này. Và hơn hết, cô không muốn Thừa Vĩ trở thành hung thần ác sát, giết người không gớm tay. Tính ra cái cô nha hoàn này miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, nhưng tội cũng chưa đáng chết, cô không muốn chàng trai mình thương lại coi mạng người như cỏ rác. Cho nên, cô gái nhỏ cũng nhào ra ngăn cản.
Thừa Vĩ tay chân nhanh nhẹn, chưởng lực sắp hạ xuống kết liễu mạng kiến hôi của ả nha hoàn kia, thì lại trông thấy người thương chạy ra án ngữ. Hắn vội vàng rút tay trở về. Nhờ vậy, Mai Hoa thoát khỏi cái chết trong gang tấc, lúc này mới thực sự biết sợ, không dám gào thét vô lễ nữa. Trà Ngân lo nam nhân bên cạnh nóng tính như Trương Phi, lại lên cơn bất ngờ mà hỏng việc, cô đẩy hắn sang một bên giọng như ra lệnh:
- Huynh đứng sang một bên đã! Chờ ta nói chuyện với nàng ấy một chút.
- Cần gì phải nói, tống ả vào kỹ viện cho chừa thói hỗn xược là được rồi!
- Huynh đứng im một bên chờ ta. Nghe rõ hay không?
- Nhưng ta…
Không đợi Thừa Vĩ nói trọn câu, Trà Ngân đã đưa ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng, buộc hắn giữ im lặng. Thế nên, hắn đành phải ngậm miệng, dẩu môi như trẻ con bất mãn vì không được nuông chiều. Trà Ngân thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời thì khá hài lòng, quay sang hỏi Mai Hoa:
- Ngươi nói, ngươi gọi hắn là gì?
- Dạ, là chủ tử.
Đối với thái độ nhún nhường của chủ tử dành cho ả Trà Ngân hèn kém kia, coi như nàng ta cũng đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ trên cõi đời này vẫn còn
tồn tại một nam nhân có thể chấp nhận nữ nhân từng thất thân với người khác. Chẳng những vậy, ngài ấy còn hết mực bảo vệ, nghe lời ả ta, bỏ ngoài tai lời khuyên chân thành của mình. Một màn từ nãy đến giờ, dù không phục, cô vẫn phải cúi đầu trước ả ta để không bị mất mạng oan uổng. Nàng ta thu lại những khinh bỉ căm ghét, bày ra vẻ khúm núm trả lời. Song, đáp án này không phải điều Trà Ngân muốn nghe. Cô gợi ý rõ hơn:
- Ý ta muốn nói là thân phận của người này.
Thừa Vĩ nghe ra nguy cơ, sợ rằng người thương sẽ lần ra dấu vết mình vừa thử lòng nàng, rồi nổi trận cuồng phong thì phiền toái, vội tìm cớ kéo nàng đi:
- Ta bỗng dưng thấy đói bụng quá, hay là nàng làm món ốp la cho ta được không? Cũng lâu lắm rồi ta chưa được thưởng thức tài nghệ của nàng.
- Ăn ăn ăn cái đầu của huynh. Bây giờ đang là lúc nào lại đòi ăn. Nhìn huynh bây giờ rất là khả nghi. Hay huynh có chuyện gì giấu giếm ta.
- Ta…
- Ngưng! Ta mà nghe huynh nói thêm tiếng nào thì đừng có trách ta không thèm nhìn mặt huynh nữa.
Thần sắc lạnh bạc trước tất cả mọi người, lúc này phụng phịu không cam lòng, đúng là y hệt đứa trẻ, nhìn đáng yêu không chịu nổi. Mai Hoa hiện tại chỉ có thể nghe, đầu cúi sát không dám ngẩng lên sợ lại chọc giận chủ tử mà rước họa vào thân. Chỉ đôi ba câu thế thôi nàng ấy cũng phần nào đoán được sủng ái ngút trời của chủ tử dành cho ả Trà Ngân kia. Nếu mà nàng ta có thể chứng kiến hết những cảm xúc trong đáy mắt, trong từng cử chỉ của nam nhân, chắc chắn sẽ cắt đứt ngay cái ý định chen ngang, mộng bay lên cành cao hưởng vinh hoa phú quý ngập trời bên vị quý nhân này rồi.
Kiểu gì cũng phải nhận lấy cơn thịnh nộ của người thương, Thừa Vĩ không còn cách nào khác, đành yên lặng không tiếp tục ngăn trở. Trà Ngân tiếp tục câu hỏi vừa rồi, cô nhắc lại:
- Ngươi nói cho ta nghe, người này có thân phận gì?
- Dạ, là… là Trấn Nam vương gia!
- Trấn Nam vương gia sao? Ngươi có bị hồ đồ không vậy. Người này là hoàng đế Đại Nam, vậy mà nãy giờ ngươi lại thoải mái buông lời đại nghịch bất đạo. Hay thật! Ha ha ha
- Trà Ngân cô nương nói đây là… là hoàng thượng?
- Đúng! Là hoàng thượng đó.
Một lời khẳng định của Trà Ngân, cả người Mai Hoa đổ gục trên nền đất. Phen này thì tiêu tùng rồi, tiêu thật rồi! Trước mặt đế vương, mình lại còn dám khẳng định là cửu ngũ chí tôn đã chết. Nếu đế vương còn chưa chết, vậy cái thai trong bụng Trà Ngân là vô cùng quý giá, vậy mà mình năm lần bảy lượt sỉ nhục người ta. Đúng là tự đào hố cho mình mà. Phải làm sao bây giờ, làm sao mới tốt đây? Cơn sợ hãi lan ra toàn thân, Mai Hoa run lẩy bẩy, ý nghĩ duy nhất lúc này là phải giữ được tính mạng của mình. Nàng ta gắng gượng lê lết, níu chặt lấy chân của Trà Ngân van lơn:
- Trà Ngân cô nương! Xin cô hãy mở lòng từ bi, xin hãy cứu lấy nô tỳ. Nô tỳ thực sự không biết, không có gan lớn mạo phạm thánh thượng. Chỉ là lần đầu gặp ngài ấy, chính ngài bảo với nô tỳ giao món đồ cho cô nương, còn dặn nô tỳ nói với cô rằng hoàng thượng đã chết. Cũng mới vừa rồi, ngài lại bảo nô tỳ mang túi thêu cho cô nương nữa đó thôi. Nô tỳ không nghĩ rằng tự hoàng thượng lại nói ra điều không tốt lành nên mới hiểu lầm, tự phán đoán và nói bậy. Nô tỳ hoàn toàn không cố ý. Cô nương xin giúp đỡ cho nô tỳ. Nô tỳ nguyện kết cỏ ngậm vành, kiếp sau báo đáp. Hu hu hu.
Qua giọng điệu nức nở van cầu của Mai Hoa, từng chuyện đều dần sáng tỏ. Hóa ra tên nam nhân khó ưa này lại bày trò lừa gạt mình. Hắn khiến mình mấy ngày qua khóc đến cạn nước mắt, tim từng trận nhói đau như lưỡi dao đâm vào. Hắn lừa mình thật thảm, như vậy vui lắm sao? Càng nghĩ Trà Ngân càng điên tiết, ánh mắt nhìn Thừa Vĩ cực kỳ hung dữ khiến hắn ta không rét mà run. Mai Hoa thì vẫn cứ níu níu kéo kéo làm Trà Ngân phát phiền, lớn giọng nói:
- Ngươi lui ra ngoài cho ta. Ta có chuyện riêng cần giải quyết.
Một lời như được đại xá, Mai Hoa lập tức dập đầu cáo lui: “Xin phép hoàng thượng! Xin phép Trà Ngân cô nương!” rồi nhấc chân chạy một mạch thật nhanh khỏi phòng này. Thừa Vĩ bây giờ đang gấp muốn chết, nào còn hơi sức quan tâm ả nha hoàn thấp kém kia. Hắn mở lời giải thích ngay:
- Ta là vạn bất đắc dĩ. Ta không hề muốn lừa dối nàng.
- Đêm đó ta ăn chén tổ yến xong thì ngủ đến mê mệt không biết gì. Hóa ra lúc đó là kế hoạch của ngươi. Ngươi không tin tưởng ta nên mới hành động một mình. Ngươi cũng coi thường ta, xem ta chẳng khác gì con ngốc. Ngươi lừa gạt ta đến tận hai lần. Vậy mà ta còn vì người mà khóc lóc thương tâm. Ngươi là tên xấu xa. Ta ghét ngươi! Ghét ngươi!
- Thôi mà, đừng giận ta mà. Ta chỉ muốn giữ an toàn cho nàng. Ta làm gì mà nghĩ nàng ngốc nghếch. Trong mắt ta, nữ tử trên thế gian này không ai sánh được với nàng. Còn nữa, ta biết nàng yêu ta. Chẳng phải chính miệng nàng đã thừa nhận rồi hay sao.
- Ta thừa nhận lúc nào?
- Mới đây thôi, khi nàng một mình khóc trong phòng. Nàng không chối được đâu.
- Ta… ta rút lại lời vừa nói. Ta ghét ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi.
- Vậy thì không được đâu. Ta đi rồi, hài tử sẽ trở thành không cha thì sao. Ta nhất định không đi, có chết cũng không đi.
- Không có hài tử nào cả. Ta vốn dĩ không hề có thai. Vậy nên, ngươi đi đi cho khuất mắt ta
- Chuyện có thai là chính miệng của nàng nói ra, ta không hề ép buộc nàng. Nếu nàng đã thú nhận hài tử là của ta thì chính là như vậy. Cho dù bây giờ không có thì nhất định sau này sẽ có. Nàng có muốn chối bỏ cũng không được đâu. Cho nên bây giờ ta càng phải cố gắng để còn mau mau có hài tử bồng bế nữa chứ.
- Ngươi hàm hồ. Ngươi tránh ra ngay cho ta.
Trà Ngân đưa tay xô nam nhân đáng ghét kia ra, cơn bực tức vẫn chưa thể nguội được. Nhưng hắn ta, đường đường là đế vương cao quý, lại mặt dày vô sỉ bám theo không chịu buông. Cô càng đẩy hắn xa ra thì hắn lại càng bổ vào như con cún quấn chủ. Giọng hắn cũng càng cười cợt đến đáng ghét:
- Con ơi con à! Mẫu hậu của con hung dữ quá đi nè. Con phải mau mau đến để còn làm đồng minh với phụ hoàng nghe chưa.
Hắn dứt câu, lại tiếp tục giả giọng trẻ con đáp lại:
- Mẫu hậu ơi, người hãy tha lỗi cho phụ hoàng được không? Phụ hoàng yêu mẫu hậu nhất đời đấy ạ.
Trà Ngân nhìn một màn độc thoại, tự biên tự diễn mấy vai của nam nhân trước mặt, bỗng thấy thế sự đảo điên. Đây mà là đế vương lạnh lùng như băng sơn ngàn năm sao? Có khác gì tên vô lại, chẳng biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào không hả? Hai tính cách khác hẳn trong một con người. Lẽ nào hắn mắc chứng tâm thần phân liệt?