Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Sứ thần khiêu khích


trước sau

Năm ngày tiếp theo sau lần phát tác mê tình dược lần thứ hai. Từ sáng đến chiều, Thái Tử Phương Chí Viễn hoàn toàn không cảm thấy có chút xíu biến đổi bất thường nào trong cơ thể mình, có thể đoán ra là chỉ cần có phát sinh hoan lạc với nữ tử, dược tính sẽ tự tiêu trừ, và sẽ bình thường trở lại. Hắn bây giờ mới có thể yên tâm mà quay về tiếp tục thủ hiếu ở Hoàng Lăng, cầu siêu cho mẫu hậu của mình. Nhưng dù có thế nào, hắn cũng cảm thấy mắc nợ người con gái ấy. Hắn nghĩ:"Nhất định phải bồi thường thật xứng đáng cho cô nương ta, chỉ là hiện tại còn có việc, tạm chưa thể làm gì cho nàng ấy được". Cả một ngày chờ đợi xem dược lực có bộc phát hay không, giờ thì đã tối trời cũng không kịp trở về Hoàng Lăng nữa, hắn quyết định ngủ lại một đêm rồi sáng mai sẽ rời khỏi nơi này, cái nơi biến hắn trở thành con sói hung tàn cướp mất tương lai của một cô nương, cũng là nơi biến hắn từ một xử nam trở thành người đàn ông đúng nghĩa.

Đường đường là thái tử đương triều của Yên Trường Quốc, hắn tất nhiên không thiếu nữ tử ái mộ, muốn trở thành một trong số thê thiếp của hắn. Nhưng lòng hắn từ lâu đã sinh ra ác cảm với cái đám nữ nhân dối trá, cả ngày đeo mặt nạ ấy rồi. Nhớ năm đó, khi hắn còn nhỏ, trong lúc đi tìm chú thỏ trắng chạy vào trong bụi cây ở ngự hoa viên, tình cờ trông thấy hoàng thúc của hắn và một phi tần không được sủng ái của phụ hoàng lén lút ôm ấp nhau, vừa ngoảnh đi không lâu gặp phụ hoàng, nàng ta lại trưng ra cái bộ dạng xem phu quân là trời và vô cùng kính ngưỡng. Hắn đã kể lại điều mình trông thấy cho mẫu hậu, người liền bí mật xử lý phi tần dâm loạn kia, cũng nói cho phụ hoàng kín đáo xử phạt hoàng thúc. Cảm giác ghét bỏ từ ngày ấy cũng theo hắn đến tận hôm nay. Lần này vì dược hắn mới... hắn mới làm ra hành vi vô sỉ như vậy. Hắn cứ áy náy mãi, có chút tương tiếc vì cô nương ta là ân nhân đúng không? Hẳn là vậy rồi.

Nghĩ ngợi linh tinh rồi hắn ngủ lúc nào không hay. Sáng ra, hắn lấy bộ y phục cô nương kia mang lên mấy hôm trước mặc vào cho tươm tất. Vải thô bình thường vậy mà mặc lên người hắn lại không làm giảm đi một chút vẻ tuấn lãng của hắn. Hắn cứ thế tìm đường trở về, trên đường tình cờ gặp lại cô nương Vân Ngọc đang lên núi hái thuốc. Biết nàng ấy còn đang hận mình cực điểm, nhưng hắn không thể cứ vậy mà lướt qua xem như không quen, liền dừng lại cúi đầu trước mặt nàng:

- Ta thực lòng tạ lỗi với nàng. Ta hứa sẽ bồi thường lại những tổn thất nàng phải trải qua. Chỉ mong nàng cho ta cơ hội.

Vân Ngọc trừng mắt nhìn hắn, không thích dông dài thêm, chỉ gằn giọng:

- Ta bảo ngươi cút, có nghe thấy không?

Hắn đành ảo não buông thêm một câu: "Tạm thời ta còn có việc phải làm, ba tháng sau nhất định tìm nàng trả lại công đạo. Xin cáo từ".

Hắn nói xong liền rời đi, Vân Ngọc cũng chẳng để tâm lời hứa làm gì, gói hết cho vào dĩ vãng. Điều cô muốn làm lúc này là chuyên tâm học y thuật, làm một nữ thần y cứu người, cứu đời, vậy là đủ.

Đi được đến trưa, Thái Tử dừng lại nghỉ chân đôi chút, tầm gần nửa canh giờ sau đó, hắn nghe tiếng vó ngựa rầm rầm kéo đến, dẫn đầu là một bóng dáng rất quen, kia chẳng phải là thị vệ thân tín của hắn hay sao?

Ngựa chạy đến rất gần, thị vệ Cao Trung cũng đã trông thấy chủ tử, không tiến thẳng về trước tìm kiếm nữa, thắng ngựa lại, đến trước mặt Thái tử hành lễ. Sau đó báo cáo lại vì sao có sự chậm trễ hộ giá của mấy ngày qua:

- Bẩm Thái tử, hoàng thượng phái Tứ hoàng tử truy tìm tung tích của ngài, chúng nô tài cũng đi theo bọn họ. Nhưng trên đường, bọn họ toàn nhận định phán đoán phương hướng của nô tài không đúng, bảo chúng nô tài phải biết phối hợp. Mấy ngày trôi qua đều công cốc, từ hôm qua nô tài bí mật tách riêng ra, tự mình đi tìm người, thật may mắn là đã tìm được.

Chí Viễn treo lên nụ cười đầy châm chọc nói: "Tứ đệ mà chịu nhọc lòng tìm ta sao, có khi hắn còn ước gì ta bỏ mạng nơi núi rừng nữa kìa. Nếu không phải sau đó mơ hồ tỉnh lại, ta gượng được đến động nhỏ rồi được ân nhân giúp đỡ đã chẳng có cơ hội
trở về. Người này về sau chúng ta phải cẩn thận. Còn ngươi, làm tốt lắm! Giờ chúng ta về Hoàng Lăng thôi, việc thủ hiếu còn chưa có xong đâu. Ngươi nhớ phái người báo tin an toàn cho phụ hoàng, kẻo người lại lo lắng".

Đoàn ngựa một đường hướng về Hoàng Lăng. Ba tháng sẽ nhanh chóng trôi qua, và cơn sóng ngầm trong cuộc chiến quyền lực cũng sẽ bắt đầu. Ai khóc ai cười đến cuối cùng còn chưa biết. Nhưng biến cố lần này ít ra đã giúp hắn nhìn rõ đối thủ của mình là ai.

*********

Đêm yên bình ở hoàng cung nước Đại Nam

Hoàng đế Hàn Thừa Vĩ ở tẩm cung lâm vào trầm mặc. Hôm nay, sứ thần của nước Sở Minh Quốc bái kiến, trên danh nghĩa là bày tỏ thiện chí giao hảo của hai nước, thực chất là mang một nan đề khó muốn thử thách trí thông minh của người Đại Nam. Nhớ tới gương mặt vờ lễ nghĩa nhưng hành vi hống hách của sứ thần, hắn chỉ muốn dùng một đao cắt phăng cái đầu của hắn xuống làm ghế ngồi. Nhưng lý trí bảo hắn phải nhịn, vì thực lực hai nước ngang ngửa nhau. Giết sứ thần, gây hấn trước sẽ tạo ra cái cớ cho các tộc quốc khác liên hợp với nhau chống lại nước Đại Nam thì non sông này ắt phải sụp đổ.

Hắn áp chế cơn giận trong lòng, tiếp đãi đúng lễ cần có, mặt lại trưng ra vẻ thờ ơ lãnh đạm đủ hiểu hắn cũng chán ghét, khinh thường Sở Minh Quốc chẳng kém đâu. Nước Nam dưới sự cai trị của hắn cũng coi là hùng mạnh, lại biết trọng dụng người tài, hắn tin nhân tài ở nước Đại Nam nhiều vô kể, sao phải phiền lo cái nan đề khiêu khích của bọn tộc quốc Sở Minh mang đến đây. Chờ cho đến khi sứ thần sai một đám người đông đảo, khó nhọc dùng gậy nâng pho tượng sư tử đá khổng lồ được điêu khắc tinh xảo vào sân đình rồi mời hắn ra ngắm nhìn, nói rõ yêu cầu của hoàng đế Sở Minh Quốc nhắn gửi, hắn mới thực sự cảm thấy buồn bực.

Sứ thần miệng cười vui vẻ, nhưng mỗi câu tựa như gai đâm, miệng ca ngợi nước Đại Nam nhân tài nhiều như mây, ánh mắt lại là sự giễu cợt, xem thường:

- Hoàng đế Sở Minh Quốc của chúng thần được hiến tặng một tảng đá chất liệu hiếm có khó tìm, đã chế tác thành tượng sư tử đầy linh khí như thế này. Ngài ấy trông thấy liền muốn tặng một tượng này cho bệ hạ để tỏ lòng giao hảo. Chỉ là ngài ấy cũng rất thích tượng sư tử này, nên đã sai người đi tìm cho được chất liệu đá đồng dạng để chế tác tượng thứ hai. Nhưng trong lúc chế tác, người của thần lại đánh mất bảng tính toán trọng lượng sư tử đá. Ngài ấy nói tượng này đã chuyển đi, thuận tiện nhờ quý quốc tính toán dùm con số cụ thể để ngài ấy quyết định cân lượng đá thích hợp, tránh việc lãng phí tài lực khi khai thác đá. Nghe nói nước Đại Nam người tài trải khắp, chuyện này hẳn dễ như trở bàn tay phải không ạ?

Nhìn tượng đá khổng lồ tinh xảo mà chẳng có lấy một tia vui vẻ, Hàn Thừa Vĩ gượng cười bảo sứ thần lui về nghỉ ngơi, chờ vài hôm nữa tính toán xong sẽ cho hoàng đế Sở Minh Quốc đáp án vừa ý. Nhưng lòng hắn rất hoang mang, sứ thần chỉ sang đây vài ngày sẽ về, tình thế cấp bách này hắn phải làm sao đây?

Ôm phiền muộn mãi chẳng ngủ được, hắn trở dậy khoác lấy thêm một lớp trường sam tránh cho đêm khuya sương lạnh, tản bộ một chút tìm sự thư thái. Hắn thả từng bước tao nhã, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ làm sao để giải được cái nan đề chết tiệt của bọn người Sở Minh Quốc khốn kiếp. Hắn cứ bước, cứ bước, miên man trong dòng tính toán của mình bỗng bị cắt ngang bởi tiếng thút thít nho nhỏ. Lòng đang phát hỏa lại nghe thanh âm khóc lóc xui xẻo càng mất hứng, hắn ngay lập tức muốn phát tiết tất cả bực dọc lên kẻ yếu đuối vô dụng kia. Nghĩ vậy, hắn vận nội lực tung một chưởng về phía thân ảnh mờ mờ đang nép mình trong góc khuất gần đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện