CHƯƠNG 18
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dì Vương biết Tiếu Dao thích ăn anh đào, cho nên đem một ít không tốt dư lại, thêm nước chanh cùng đường trắng, làm thành mứt anh đào.
Mứt anh đào có thể ướp lạnh, hơn nữa bữa sáng Chu gia thích ăn bánh mì, phết mứt anh đào vừa vặn ngon, so với mứt trái cây khác, lại là một loại hương vị.
Sau khi ăn sáng xong, Tiếu Dao liền cầm ô ra cửa.
Chu gia trừ bỏ Trần Hưng và Tiểu Đường, còn có một tài xế trong nhà, dì Vương hỏi cậu có cần hay không: “Nếu muốn dì giúp cậu gọi điện thoại.”
“Không cần, cháu chỉ đi ra ngoài đi một chút, một lát liền trở lại.”
Cậu đi ra ngoài, là muốn đi xem có thể lại đụng vào tiểu thổ cẩu thấy ngày hôm qua hay không, vì thế còn mang theo chút bánh mì, kết quả thật đúng là gặp phải, chú chó Thổ nhỏ ghé vào trong một góc có thể che mưa, cả người ướt dầm dề dơ hề hề, Tiếu Dao đút nó bánh mì ăn, nó lập tức vui vẻ đứng lên, vừa ăn vừa hướng về phía cậu kêu gâu gâu.
Có người qua đường hảo tâm nhắc nhở cậu nói: “Cẩn thận nó cắn cậu.”
Người nọ nói một câu liền bắt đầu oán giận, đã gọi 110, thế nào còn không có người tới bắt nó đi, cắn người thì phải làm sao: “Chó lưu lạc kiểu này, cũng không biết có bệnh hay không.”
Tiếu Dao nhìn chú chó nhỏ này, càng nhìn càng cảm thấy giống Tiểu Hoàng nhà bọn họ nuôi dưỡng, màu lông có chút đậm, cái đầu nho nhỏ, chính là trên lỗ tai có khối lông trắng cũng giống nhau như đúc, cậu cảm thấy thật sự có duyên phận, liền muốn đem về, chỉ là Chu gia cũng không phải nhà cậu, cậu cũng không dám tự tiện làm chủ, liền trở về hỏi dì Vương trước một chút.
Cậu cảm thấy Chu Hải Vinh khẳng định là theo ý cậu, chủ yếu vẫn là ý kiến của Chu Hải Quyền.
Không ngờ tới dì Vương vừa nghe lập tức nói: “Ai nha, không được nha, Hải Quyền phiền nhất là mấy con chó nhỏ mèo nhỏ này, nói là chúng làm cho khắp nơi đều là lông.”
“Không thể nuôi sao?” Tiếu Dao hỏi.
Dì Vương rất chắc chắn mà nói với cậu: “Cậu ấy rất ghét mấy thứ miêu miêu cẩu cẩu này, trước kia Tư Ngữ muốn nuôi, khóc nháo nửa ngày cũng chưa có kết quả gì.”
Tiếu Dao đành phải bỏ qua ý nghĩ này, chỉ là mỗi ngày cơm nước xong thời điểm ra cửa đi bộ, sẽ mang chút đồ ăn.
Chú chó Thổ con này cũng rất thông minh, đúng hạn ngồi xổm ở chỗ cũ chờ cậu, không đến hai ngày liền vừa thấy cậu đã chạy tới, còn muốn đi theo cậu về nhà, đuổi như thế nào cũng đều vô dụng.
Về sau có cơ hội ở một mình, nhất định phải đem tiểu cẩu này về nuôi.
Chu gia tiểu muội Chu Tư Ngữ đã nửa tháng không về nhà, lúc Chu Hải Vinh rảnh rỗi, mang theo cậu cùng đi trường học thăm Chu Tư Ngữ, Tiếu Dao cũng đi theo hắn dạo một lần trường học quý tộc.
Trong《 Hào Môn Nam Tức 》, tác giả chính là tiêu phí rất lớn khả năng chuyên môn miêu tả một chút cái gọi là trường quý tộc, Tiếu Dao đi vào liền phát giác được trung học của người ta chênh lệch thế nào với trung học của cậu, trong trường học bóng rổ bóng chuyền tennis sân bóng hồ bơi cái gì cần có đều có, thời điểm bọn họ đi tìm Chu Tư Ngữ, còn được nhân viên công tác trường học báo cho, Chu Tư Ngữ đang lên lớp tiếng Đức.
Hỏi Chu Hải Vinh mới biết được, trường học này muốn học Anh Nhật Đức Pháp bốn ngoại ngữ.
Quả nhiên con cái nhà có tiền tất cả đều thắng ở trên vạch xuất phát, đầu thai tốt rất quan trọng.
“Anh biết vài loại ngoại ngữ?” Tiếu Dao rất tò mò hỏi Chu Hải Vinh.
Theo lý thuyết Chu Hải Vinh khi còn nhỏ học hẳn là cũng là loại trường học quý tộc này, mấy thứ này hẳn là hắn cũng đều học qua, chỉ là làm người ăn chơi trác táng, hắn lại giống như hẳn là không học vấn không nghề nghiệp.
Sau đó Chu Hải Vinh nói: “Cũng ổn, tiếng Pháp nói vẫn tốt, tiếng Đức không được tốt.
Anh nhật tương đối thành thục, rốt cuộc chỗ dùng đến nhiều.”
Tiếu Dao quyết định về sau thay đổi cách nhìn đối vớiChu Hải Vinh.
Nam chủ công quả nhiên vẫn là thật sự có tài!
Chu Hải Vinh cười nói: “Em muốn học sao?”
Xuất thân này của Tiếu Dao, đại khái tiếng Anh cũng nói không tốt.
Chu Hải Vinh cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, nguyên tác Tiếu Dao cũng xác thật không có văn hóa gì, học tập kém, cũng không thích học, tiếng Anh cũng không biết, cái khác càng miễn bàn.
Tiếu Dao lắc đầu: “Em ngốc như vậy, học không nổi.”
Chu Hải Vinh ngốc một phen, nói một câu tiếng Pháp, sau đó hướng về phía cậu mà cười.
Tiếu Dao cũng cười theo, Chu Hải Vinh nói chính là “Anh chính là thích em ngốc ngốc, thực đáng yêu”.
Nhưng là hiện giờ thiết lập của cậu là thất học, cậu phải làm bộ nghe không hiểu, thành thành thật thật làm bình hoa.
Chu Hải Vinh đang muốn giải thích cho cậu, liền thấy Chu Tư Ngữ chạy tới.
Hai người bọn họ cùng Chu Tư Ngữ ở bên ngoài ăn một bữa cơm, Chu Tư Ngữ nói tuần sau còn chưa thể về nhà, bọn họ cuối tuần tập luyện kịch nói thuần anh, Shakespeare 《 Romeo và Juliet 》, thời điểm nghỉ hè phải ở hội trường nhỏ của trường học công diễn.
“Anh cả sao lại không đến thăm em?” Chu Tư Ngữ hỏi.
“Anh cả gần đây tương đối bận.” Chu Hải Vinh nói.
Chu Hải Quyền gần đây xác thật hình như rất bận.
Cũng không biết có phải cậu suy nghĩ nhiều hay không, cậu cảm thấy hình như từ ngày đó cậu và Chu Hải Quyền ngồi một chiếc xe trở về, Chu Hải Quyền tan tầm liền bắt đầu trễ, cơm chiều cũng rất ít ăn ở nhà.
Không quá mấy ngày, liền truyền ra tin tức anh muốn đi công tác.
Anh muốn đi nước Pháp một chuyến, Chu Hải Vinh muốn đi cùng anh, công tác cũng là học tập.
Chu Hải Vinh thực ra không muốn, kêu hắn làm thêm việc hắn còn không muốn, huống chi là xuất ngoại.
“Phải đi xa.” Hắn bất mãn mà nói với Tiếu Dao, “Hai chúng ta đến mười ngày không được gặp.”
“Không phải có thể gọi điện thoại sao, còn có thể video.” Tiếu Dao vừa nói, vừa giúp Chu Hải Vinh sửa sang lại hành lý.
Cậu sửa sang lại hành lý rất có trật tự, đồ vật xếp phi thường có trật tự, Chu Hải Vinh cái gì cũng không làm, liền ghé vào trên ghế xem cậu thu xếp.
“Trước kia đều là dì Vương giúp anh thu xếp.” Hắn nói.
Tiếu Dao giật mình hỏi: “Nội y thì sao, cũng là dì Vương giúp anh xếp?”
Chu Hải Vinh