CHƯƠNG 37
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Quyền lập tức tắt đèn trong xe.
Nếu không phải anh đột nhiên tắt đèn, Tiếu Dao cũng không chú ý tới trong xe còn mở đèn.
Bất quá vừa rồi nếu không mở ra đèn, cậu cũng không thể tìm quần áo từ trong rương hành lý nha, theo hiểu biết của cậu với Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền hẳn là không có hứng thú nhìn cậu.
Lúc trong xe tối xuống, vẫn như cũ không thấy rõ bên ngoài, trên cửa sổ xe tất cả đều là vệt nước, mơ hồ một mảnh, vừa rồi cậu ở trong xe cởi quần áo, bên ngoài cũng không đến mức bị người thấy.
Kỳ thật thấy cũng không có gì, ai biết ai a.
Cậu đem cái khăn lông kia lần nữa gấp lại, gấp ngăn nắp, không thể không nói, ở chuyện sửa sang lại đồ vật, cậu cùng Chu Hải Quyền thói quen thật đúng là nhất trí, khăn lông cũng thích gấp ngăn nắp.
Thay quần áo sạch sẽ, trên người liền thoải mái nhiều, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, lại lần nữa cảm thán một tiếng cốt truyện là không thể nghịch, bởi vì không lâu nữa sẽ liền cảm giác chính mình bắt đầu cảm thấy lạnh.
Nhà cậu cách Chu gia vô cùng xa, cơ hồ đi ngang qua nửa thành phố, lái xe đại khái phải một tiếng rưỡi.
Cậu ngay từ đầu còn cố chống, sau lại dần dần mà ngủ đi.
Trận mưa này lại càng rơi càng lớn, phương tiện thoát nước trong thành phố đã cũ, thế nhưng đã bắt đầu rò nước, chảy đến tiểu khu bọn họ, Chu Hải Quyền phát hiện phía trước không qua được, giữa đường dựng một cái bảng, viết mấy chữ "Xe đi đường vòng".
"Nơi này cách tiểu khu của cậu còn bao xa?" Chu Hải Quyền quay đầu lại hỏi.
Tiếu Dao đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, chỉ cảm thấy khóe mắt nóng bỏng: "Tới rồi?"
"Đằng trước không qua được, còn bao xa?"
Tiếu Dao ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, mấy nơi này trong thành phố đèn đường rất ít, nhìn không quá rõ ràng, bất quá nhận ra một trường tiểu học bên cạnh, liền nói: "Rất gần, ở ngay phía sau trường tiểu học."
Cậu kéo rương hành lý tới chỗ mình: "Tôi từ nơi này xuống xe cũng như nhau, cảm ơn anh."
Mới vừa tỉnh ngủ thanh âm có chút khàn khàn, cậu luống cuống tay chân đóng vali hành lý lại, Chu Hải Quyền nói: "Tôi tiễn cậu."
"Không cần không cần, chút nữa là đến rồi." Tiếu Dao đẩy cửa xe ra, mưa bị gió thổi vào trong, cậu vốn dĩ đã có chút phát sốt, một trận gió lạnh mưa lạnh này, liền rùng mình một cái.
Bên kia Chu Hải Quyền đã xuống xe, cầm ô tới cửa xe sau bên này, Tiếu Dao mới phát hiện giày da của Chu Hải Quyền đang ngâm ở trong nước bùn.
Cậu ngoại trừ nói cảm ơn cũng không biết còn có thể nói cái gì, Chu Hải Quyền đón lấy rương hành lý trong tay cậu, một tay xách theo, Tiếu Dao lại lần nữa cảm thán anh sức lực lớn, hành lý của cậu vẫn là rất nặng, bên trong chai lọ vại bình đặc biệt nhiều, cậu xách hai tay đều phải cố hết sức.
Tiếng sấm đã nhỏ đi rất nhiều, bất quá càng nặng nề, tiếng ù ù từ cực nơi xa truyền tới, cơ hồ muốn bao phủ cả tiếng mưa rơi.
Cánh cửa bọn họ từ nhỏ đi học đã đi qua, vùng nghèo trong thành phố đêm mưa đặc biệt thê lương, đèn đường mờ nhạt, không nhìn thấy một ai, trên cột điện rậm rạp xả đầy dây điện, Chu Hải Quyền lần đầu tiên trong thời tiết như vậy tới đến loại địa phương này, anh cảm thấy loại địa phương này dơ loạn không nói, còn không an toàn, rất nhiều dây điện đã rũ xuống, theo gió mà lay động không ngừng.
Anh không nghĩ tới nhà Tiếu Dao lại ở chỗ này.
Nói thật, anh trừ bỏ thời điểm học tiểu học đi theo thầy cô cùng ở nông thôn làm công ích, thật sự đã rất nhiều năm không đặt chân tới địa phương như vậy.
Tiểu khu rất cũ rồi, một bảo vệ cửa cũng không có.
Chu Hải Quyền đưa Tiếu Dao đến phía dưới khu dân cư, nói: "Tôi không vào, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
Tiếu Dao rất cảm kích mà nói: "A, đều về đến nhà, nếu không lên nhà ngồi một chút?"
"Không được." Chu Hải Quyền nói, "Ngày mai tôi bảo lão nhị qua đây, hai các cậu nói chuyện đàng hoàng."
Tiếu Dao gật gật đầu, nhìn Chu Hải Quyền cầm ô đi ra bên ngoài, trong tiểu khu ngập nước càng sâu, giày Chu Hải Quyền đều ngâm ở trong nước, chờ lúc tới trên xe rồi, lập tức đem giày vớ cởi ra, lấy khăn giấy lau lau chân.
Cá nhân anh thật là chịu không nổi điều kiện kém lại còn dơ loạn.
Sau khi lau xong tự mình ngồi ở trên xe một hồi lâu, cảm thấy mình không đi theo Tiếu Dao vào nhà cậu là đúng, vốn dĩ đã không nên vào.
Vì thế anh khởi động xe, xe bẩn quá mức, khởi động rồi đi.
Tiếu Dao đứng ở cửa thang lầu lầu 4, nhìn Chu Hải Quyền xe đi xa, lau một phen mồ hôi trên trán.
Cậu sinh bệnh, cả người vô lực, đem theo cái vali lớn như vậy lên lầu 5, thật sự mệt chết người.
Cậu nghỉ ngơi một hồi lâu, mới một lần nữa xách theo vali lên đến lầu 5, mở cửa đi vào, phòng ở đã lâu không người ở, nhiều ngày mưa gió, thế nhưng có chút mùi mốc.
Bất quá cậu cũng không có sức lực dọn dẹp, trực tiếp ngã xuống sô pha phòng khách.
Giọt mưa gõ cửa sổ, rung động tích táp, cậu sờ sờ trán một chút, quả nhiên rất nóng.
Bất quá cũng không cần phải để ý, dù sao không chết được.
Cậu có hơi nhụt chí mà nghĩ.
Chu Hải Quyền sau khi trở về liền kêu Chu Hải Vinh đi lên nói chuyện, hỏi một lần sự tình cụ thể đã qua.
Chu Hải Vinh nói tự nhiên là một cái phiên bản khác, chính mình trong sạch như thế nào, bị oan uổng như thế nào, ủy khuất mà cơ hội biện bạch đều không có như thế nào, quan trọng nhất chính là thái độ của Tiếu Dao: "Cậu ta bây giờ giống như thay một người khác vậy."
Chu Hải Quyền