Thân thể của tu sĩ Kim Đan vốn không sợ lạnh, bách bệnh không xâm, nhưng kiếm quang hộ thân trên người Cơ Như Tuyết kia thật sự quá bá đạo, làm nàng bị thương căn cơ nặng như thế này, Giang Ngư luôn cảm thấy trên người hơi ớn lạnh.
Cũng may chỉ là có chút sợ lạnh, không có mặt nào khác không khoẻ.
Lại đến chỗ linh điền nhìn qua lần nữa, Giang Ngư mới trở về tĩnh thất lầu một, cầm bút bắt đầu viết nhật ký:Ngày 7 tháng 2.
Thu hoạch hôm nay:Gặp được thần điểu hai cánh dài trăm mét, rất vui vẻ; được đến một phòng ở hoàn mỹ, vui vẻ X2; còn có con rối chơi rất vui, có mảnh đất lớn và hạt giống…… Vui vẻ ×N lần.
Linh Thảo Viên quả là một chỗ vừa đẹp vừa rộng rãi, ta thực sự rất thích.
Học xong cách tạo linh vũ, mư linh vũ chơi rất vui, ta cảm thấy ngày mai mình có thể thử thêm nhiều cách đa dạng hơn.
*Viết xong nhật ký, toàn bộ việc xảy ra ban ngày cũng đã làm Giang Ngư cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng dùng thuật Thanh Tẩy cho chính mình, bản thân lập tức trở nên thơm tho rồi cực kỳ vui vẻ quấn mình vào trong đệm chăn mềm mại, nàng hạnh phúc nhắm mắt lại, chìm vào trong cảnh mơ thơm ngọt.
Vì đi ngủ nên Giang Ngư cũng không phát hiện, bên ngoài tiểu lâu, linh điền trụi lủi buổi chiều nàng mới vừa gieo giống, cứ một hạt rồi một hạt giống chui từ dưới đất lên, mọc ra chồi non màu xanh lục.
Ánh huỳnh quang màu xanh lục vô hình phát ra từ linh điền, lại như bị cái gì hấp dẫn mà bay vào bên trong tiểu lâu, dừng lại trên người Giang Ngư đang ngủ say.
Buổi sáng hôm sau, Giang Ngư được tiếng chim kêu và nắng sớm chiếu lên người đánh thức.
Nàng thoải mái mà r3n rỉ một tiếng, hàng mi dài rung động vài cái, mở mắt ra.
Mấy tia nắng nghịch ngợm áp vào mặt nàng, chim nhỏ bên ngoài mổ vào cửa sổ, đốc đốc đốc vang lên.
Nàng đi chân trần đứng dậy, lặng yên đi đến