Giang Ngư yên lặng nhìn chăm chú cỏ Long Huyết trước mắt, lá đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang màu tối, không chắc chắn lắm mà nghĩ: Cứ cái tốc độ như vậy, chúng nó thực sự cần một tháng mới có thể trưởng thành sao?Trong lòng nàng biết vật mình trồng ra hình như lợi hại hơn so với người khác một ít, nhưng cũng chỉ là lợi hại về khoảng rút ngắn thời gian sinh trưởng một tháng thành hai mươi ngày?Chẳng qua nhìn phiến lá xanh biếc của linh thảo, hiển nhiên không những không có vấn đề gì, ngược lại là phát triển rất tốt.
Giang Ngư lại đi lật bách khoa toàn thư, cũng không thể nào tìm ra nguyên nhân, chỉ đành cho rằng mình được Thần Nông phù hộ, hoặc là mình thực sự có thiên phú ở việc này thôi.
Xem xong linh điền, Giang Ngư mang theo nhóm con rối tìm mấy tảng đá lớn màu trắng, để cho mỗi con rối mang theo một khối, mang về trong viện, đập nát thành những viên nhỏ.
Giang Ngư lại dùng linh lực đem các góc cạnh của tảng đá mài tròn, trong sân trải một con đường bằng đá nhỏ tinh xảo.
Cái hành động dùng linh lực mài đá tảng này, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là còn đau lòng hơn cả chết.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, tối nay thời tiết vô cùng tốt, sao trời lấp lánh, Giang Ngư ngửa đầu thưởng thức một hồi, trên mặt đất, con đường được làm từ những cục đá nhỏ màu trắng đều phát ra những ánh sáng huỳnh quang yếu ớt —— Đây hoàn toàn chính là nữ tử không trân quý linh lực, nghèo cũng phải phủ một tầng linh lực lên trên đá.
"Trên trời có một dải ngân hà, trong sân của ta cũng có một giải ngân hà" trong tay Giang Ngư cầm một đèn ánh trăng, đi chân trần đạp lên "Con đường của những vì sao", gió đêm phất