Sắc mặt nam nhân trung niên dịu đi một chút: “Không phải đoạt xá, thức hải quả thật có tổn thương.
”Ông ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong nháy mắt đó sau lưng Giang Ngư lại thấm ướt đầy mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa mất đi khí lực.
Nàng đã quên đây là một thế giới tu tiên, loại tình huống này của nàng có thể sử dụng từ “Đoạt xá” để giải thích.
Nhưng mà, không biết vì sao đối phương lại không kiểm tra ra nàng đã không phải chính chủ, xem ra thân phận của nàng đã vượt qua khảo nghiệm.
Thiếu nữ áo vàng ở bên cạnh nghe thấy nàng không bị đoạt xá, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Giang Ngư cũng một lần nữa trở nên thân thiết.
Nàng ấy vội vàng nói: “Trưởng lão, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Tính tình Giang sư tỷ ngày thường chúng ta đều biết, tỷ ấy và Cơ sư tỷ không oán không thù, không có khả năng nào lại hạ sát thủ tàn hại đồng môn.
”Kim trưởng lão liếc mắt nhìn Giang Ngư một cái, không tỏ ý kiến: “Việc này, tông môn sẽ tự có định đoạt.
”Vị Kim trưởng lão khí chất bức bách người này chỉ nói một câu liền rời đi.
Thiếu nữ áo vàng tên là Chử Linh Hương, có quan hệ rất tốt với Giang Ngư, mấy ngày kế tiếp, chỉ cần có thời gian rảnh đều đến chăm sóc Giang Ngư.
Trừ Chử Linh Hương, còn có mấy nam nữ trẻ tuổi liên tục tới thăm hỏi nàng.
Giang Ngư rút ra kết luận: Nhân duyên của nguyên thân