Bạch hạc nghe vậy rung đùi đắc ý kêu hai tiếng.
"Ngươi nói là, ngươi không ngại?”Giang Ngư suy nghĩ một chút, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ít linh thảo, đây là nguyên thân để lại, được bảo quản rất tốt.
Nàng đưa hai cây cho Bạch hạc.
Ai ngờ Bạch hạc cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí còn có chút tức giận, kêu lớn hai tiếng về phía linh điền.
Nó không phải muốn cái này, nó muốn mấy thứ bên trong kia.
"Ngươi muốn ăn cái ta trồng?"Giang Ngư không ngốc, Bạch hạc phản ứng như vậy, nói rõ linh thảo mình trồng không giống với linh thảo bình thường.
Nàng suy tư chốc lát, vui vẻ nghĩ: Chẳng lẽ, ta thật sự là thiên tài làm ruộng? Đồ trồng ra khác với người khác?Bạch hạc nghẹo đầu nhìn nàng, một lát sau thấy nàng vẫn còn ngẩn ngơ, đi tới dùng đầu đẩy nàng một cái.
Giang Ngư tỉnh hồn, chỉ thấy Bạch hạc đứng tại chỗ nhẹ nhàng xoay vòng, vỗ cánh, giống như muốn nhảy múa vậy.
Nàng ngưng thần thưởng thức, lại thấy Bạch hạc ngừng lại, nhìn mình.
Giang Ngư không hiểu.
Một người một hạc đối mặt.
Bạch hạc thấy vậy, lại lặp lại động tác mới vừa rồi, làm xong, kêu một tiếng về phía linh điền.
Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra: Khó trách cảm thấy động tác này có chút quen mắt.
Nàng giơ tay lên, linh khí hội tụ trên không trung, biến thành dáng vẻ của một con bạch hạc, bạch hạc hư ảo giương cánh ra, vờn quanh không trung hai vòng, nhanh nhẹn nhảy múa, linh vũ theo cánh của nó từ từ rơi xuống.
Lại nhìn Bạch hạc, quả nhiên nó nhìn đến nhập thần, còn đi theo cùng nhau nhảy muốn với Bạch hạc trên không trung.
Giang Ngư bị loại không khí vui vẻ này lây nhiễm, không tự chủ được giang tay ra, học theo Bạch hạc trên không trung và dưới đất, nhanh nhanh nhẹn nhảy múa dưới ánh mặt trời.
Lúc nữ đệ tử áo xanh đi tới,