Thông qua việc đọc sổ tay thường thức mà Giang Ngư biết được đây là phí vé xe, cũng từ trong túi trữ đồ móc ra năm viên linh châu, để vào trong: “Làm phiền Kim Sí trưởng lão, đưa ta đi Linh Thảo Viện.
”Câu này vừa được nói ra, soạt, ánh mắt của mọi người ở trên lưng chim lớn Kim Sí, đều rơi vào người nàng.
Giang Ngư cảm nhận được, quay đầu lại, hướng về phía bọn họ cười một cái, mấy người đệ tử có chút ngại mà thu lại ánh mắt.
Trái lại chim Kim Sí dường như có chút hiếm lạ: “Tiểu cô nương, cô đi Linh Thảo Viện để làm gì?”Là một giọng nữ cực êm tai, tựa như ngọc châu rơi trên dĩa ngọc.
Nó vừa nói, nhìn thấy bọn đệ tử đều đã đứng vững rồi, đôi cánh vừa sải, xông lên trời.
Góc nhìn bỗng nhiên xoay chuyển, Giang Ngư bị chuyện đột nhiên một cái làm cho trong lòng phát run, vô thức nắm lấy th ân dưới lông vũ, thì phát hiện, th ân dưới vững như đất bằng, đến cả gió cũng bị con chim cực lớn che đi vài thước.
Lại nhìn mấy người khác, thần sắc đều tự nhiên như thường.
Giang Ngư: !.
Là kiến thức của ta quá ít rồi.
Trong lòng nàng ngại ngùng bỏ tay xuống, đặt tâm trở về chỗ cũ, nhớ tới câu hỏi của Kim Sí chim lớn ban nãy hỏi.
Nàng trả lời: “Phạm chút lỗi sai, đi Linh Thảo Viện chịu phạt.
”Lời này của nàng vừa nói ra, đệ tử của Thái Thanh Tông vốn dĩ không quen biết nàng, có hai người bỗng dưng tỉnh ngộ, chỉ vào nàng: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi chính là Giang Ngư ở trấn đấu nội môn âm mưu hại sư tỷ Cơ Linh Tuyết!”Việc này chính xác là sự thật, bản thân âm mưu hại Cơ Linh Tuyết, là làm trước mắt cả vạn đệ tử nội môn, không có