Cảnh mở đầu là nơi chiến trường hoang tàng lạnh lẽo, những chiếc tên gãy phân tán rãi rác ở khắp nơi, những vết máu loang lổ trêи nền đất, phía xa xa những binh lính người đầy vết thương đang kéo những thi thể trở về nơi đất mẹ.
Một cuộc chiến vừa mới xảy ra trêи mảnh đất này… Nơi giao nhau giữa hai quốc gia hùng mạnh là nước Thùy và nước Diệp.
Ở một ngôi làng gần đó, người dân hốt hoảng chạy toáng loạn khắp nơi, tiếng than khóc đầy trời trong ánh lửa bập bùng.
Trong một góc nhỏ bắt mắt nhất là hai chị em Liễu Nhiên và Liễu Yên con của đại phu trong làng.
Mắt Liễu Nhiên vẫn còn sưng đỏ, Liễu Yên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu hai người vừa mới trãi qua cảm giác mất người thân cha mẹ hai người đã tán thân trong biển lửa.
Liễu Nhiên đã khóc rất lâu nhưng nàng biết hiện tại không phải lúc để đau buồn, hiện tại nàng phải bảo vệ đệ đệ của mình đã.
“Yên nhi ngoan, đi theo tỷ tỷ đừng chạy loạn.”
Liễu Yên ngoan ngoãn nghe theo nàng:" Vâng."
Cảnh chuyển.
Trong một khu rừng cách chiến trường lúc trước không xa, hai chị em thân hình đơn bạc dắt tay nhau len lỏi đi về phía trước bỗng nhiên một bóng dáng rơi vào trong mắt Liễu Nhiên.
Nam Cung Trạch cả người tràn đầy vết thương đang tựa người bên một thân cây to, nặng nhất có lẽ là vết thương ở đùi vẫn còn đang rỉ ra máu đen.
Phát giác có người đi tới Nam Cung Trạch cắn răng hô: “Ai?”
Liễu Nhiên bị khí thế hung thần ác sát của Nam Cung Trạch dọa sợ lấp bấp nói:" Ta… Bọn ta không có ác ý…"
Nam Cung Trạch cũng không giảm xuống đề phòng đối với hai người.
Liễu Yên từ nhỏ vốn đã vô tâm với những việc không liên quan tới mình, kéo tay tỷ tỷ:" Đi thôi, tỷ."
Liễu Nhiên hơi đắng đo, là một thầy thuốc nàng không thể nào chấp nhận được việc để mặc người khác chết trước mặt mình.
Liễu Nhiên nhẹ nhàng gạt tay đệ đệ rồi nhìn Nam Cung Trạch:" Ta biết trị thương nếu không để ta trị cho ngươi… Yên tâm bọn ta vốn không biết võ công…"
Nam Cung Trạch quanh năm tập võ nhìn người khá chuẩn hắn cũng đoán được hai tỷ đệ này không có võ đề phòng cũng giảm xuống, hắn cũng chẳng muốn bỏ mạng một cách vô ích, suy tư đắng đo một hồi vẫn là đồng ý.
Liễu Nhiên thân là đại phu bên người luôn có thuốc, vết thương trêи đùi nhìn như nghiêm trọn nhưng vẫn chưa đụng tới điểm yếu hại nàng rắc thuốc bột quanh miệng vết thương sau đó băng vết thương lại, rồi đưa cho Nam Cung Trạch một viên thuốc khác.
" Thuốc này ít nhiều có thể khiến ngươi bổ sung lại ít máu, ngươi mất máu khá nhiều đó."
Liễu Nhiên là một cô gái xinh xắn khi cười cứ như là thêm một vầng hào quang thật sự rất đỗi ôn nhu.
Nam Cung Trạch cũng vì vậy mà hoàn toàn yên tâm với hai người.
Liễu Yên mặc dù không muốn chị mình quan tâm tên này nhưng vẫn không thể ngăn cản được, so với Liễu Nhiên thì tâm tư của Liễu Yên nặng hơn rất nhiều, y nhìn trang phục trêи người Nam Cung Trạch lại nhìn con tuấn mã đen tuyền ở đằng xa ẩn ẩn vẫn có thể suy đoán được thân phận của Nam Cung Trạch.
Cứ như thế tỷ đệ bọn họ tìm một ngôi miếu gần đó chăm sóc cho Nam Cung Trạch 3 ngày, 3 ngày sau thì quân đội tìm được dấu vết của Nam Cung Trạch nên vội vã đi đón người về.
Nam Cung Trạch nhớ ơn hai tỷ đệ, lại biết họ đã không còn thân gia ( người thân và nhà) cho nên liền đưa người về doanh trại làm quân y.
Sau đó lại vì quân vụ dày đặt, chiến trận căng thẳng mà quên mất hai tỷ đệ khiến Liễu Nhiên ở trong quân doanh rất khổ.
Cũng may Liễu Yên thông minh y thuật lại thuộc hàng thượng đẳng nên rất nhanh đã có danh tiếng trong doanh, cuộc sống của hai tỷ đệ mới khá hơn được một chút.
Sau một lần điều quân y đến cứu trợ Nam Cung Trạch nhìn thấy tên của Liễu Yên_ người tạo ra được thuốc khắc chế một loại bệnh dịch trong doanh hắn liền nhớ tới Liễu Nhiên ôn nhu ấm áp liền điều đến bên cạnh chăm sóc cho mình.
Cả hai thường xuyên qua lại chăm sóc nhau, dần dần nảy sinh tình cảm.
Ngay lúc tình cảm cả hai ở giai đoạn mặn nồng thì nước Thụy lại tấn công, lần này Nam Cung Trạch mang binh ra trận sau đó bị trúng tử độc của nước Thụy, khó lòng qua khỏi.
Liễu Nhiên lo lắng túc trực ngày đêm bên Nam Cung Trạch, Liễu Yên vì hạnh phúc của tỷ tỷ