Hàn Liên cúp điện thoại với Yoona, liền đã nhận được tin nhắn từ Lãnh Phong, anh hỏi: [Ăn cơm chưa?]
Liên đẹp trai nhất vũ trụ: [Đang chuẩn bị ăn đây.]
Phong tốt bụng: [Nhớ ăn nhiều thịt vào, em rất ốm, tối ngủ nhớ uống một li sữa biết không?]
Hàn Liên cảm thấy Lãnh Phong rất giống một người cha già, chậm rì rì rep lại: [Biết rồi…]
Lãnh Phong bên kia hiện lên đang nhập tin nhắn nhưng rất lâu vẫn chưa thấy gì, lát sau hệ thống phát ra một thông báo.
Lãnh Phong đã đổi biệt danh của bạn thành Tiểu Bảo Bối.
Lãnh Phong đã đặt biệt danh của anh ấy là Người đặc biệt nhất.
Hàn Liên: “…”
Người đặc biệt nhất: “Đi ăn đi.”
Tiểu Bảo Bối: “Biết rồi.”
Ăn cơm xong Hàn Liên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc Yoona nói qua điện thoại.
Hàn Liên cảm thấy sự nghiệp của mình vừa mới khởi sắc không bao lâu lại vừa mới nhận về một cái giải thưởng là thời điểm cần xuất hiện nhiều nhất trước mắt công chúng, nếu cứ biến mất hai năm như vậy thì thực sự là hy sinh quá lớn, cho dù đây là một bộ phim Hollywood được đầu tư lớn đi nữa cậu cũng không muốn trả giá.
Hàn Liên nghĩ xong kĩ càng liền nhắn cho Yoona từ chối việc này giúp mình.
Yoona trả lời lại rất nhanh bởi vì chính anh cũng không muốn Hàn Liên hy sinh thời gian quý giá này chút nào.
Hàn Liên sau khi từ chối bộ phim liền bước vào giai đoạn rãnh rỗi, ăn không ngồi rồi ở nhà, hiện tại cậu cũng không vội bay sang nước ngoài nữa, Lãnh Phong cũng tạm thời ở lại nước xử lí vài công việc trong nhà.
Tối hôm nay cha Hàn đã lâu không thấy và ba vị phu nhân đi du lịch cuối cùng cũng biết đường mà trở về, Hàn Liên mém tí nữa đã không nhận ra bọn họ mặc dù cha Hàn vẫn thường xuyên gọi điện về nhưng nói chuyện qua điện thoại và trực tiếp gặp mặt vẫn là rất khác biệt.
Hàn gia hiếm thấy có một bữa ăn sum họp đầy đủ thành viên như vậy.
Nhà Hàn gia cũng không quá khó khăn cũng không áp dụng nguyên tắc ‘ăn không nói’ của các gia đình khác, mọi người vừa ăn vừa trò truyện rất rôm rả.
Mấy vị phu nhân cũng líu ríu kể đủ trò vui cho bọn họ nghe càng không nói tới quà lưu niệm mà bọn họ đem về có thể chất đầy cả một xe bán tải.
Sau khi ăn cơm xong ba vị phu nhân thì lên tầng còn lại cha Hàn với vẻ mặt nghiêm túc gọi bọn họ ngồi lại.
Hàn Liên vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống, đúng lúc này ở ngoài cửa có tiếng chuông vang lên dì giúp việc nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Là một người đàn ông lịch lãm mặc dù trời đã tối nhưng anh ta vẫn mặc một bộ vest kín đáo, tay mang theo một chiếc cặp thật to, anh ta đi tới bắt tay với cha Hàn.
“Chào ngài.” Rồi quay sang bọn Hàn Liên đang ngồi thành một hàng tự giới thiệu: “Chào các vị thiếu gia, tiểu thư.
Các vị buổi tối tốt lành tôi là Nhan Tường, luật sư của ngài Hàn đây, hôm nay đến đây là công