Hàn Liên có phản ứng hai người Hàn Diệp và Quân Vũ cũng chẳng để ý tới lắm, cho đến khi đối mắt màu đỏ diễm lệ kia trong suốt hai năm ròng rã cuối cùng cũng mở ra.
Hàn Diệp đang đứng đối diện với giường chính là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi này, thiếu chút nữa y đã không tin vào mắt mình.
Hàn Diệp vội vã chạy tới: “Hàn Liên? Hàn Liên em thật sự tỉnh rồi sao?”
Hàn Liên cảm thấy cả cơ thể mình hiện tại rất nặng nề, cậu muốn uống nước nhưng mở miệng ra thì lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào cả.
Lúc này Quân Vũ như hiểu được cậu vừa chạy đi lấy nước vừa gọi cho bác sĩ.
Rất nhanh hai vị bác sĩ và ba cô y tá đã chạy đến kiếm tra cho Hàn Liên, vị bác sĩ có vẻ ngoài lớn tuổi nhất sau khi kiểm tra xong cho cậu lại nhịn không được vỗ vỗ vai Quân Vũ, thấp giọng cảm thán: “Đây thật sự là kì tích.”
Quân Vũ cũng cảm giác như thế, đến hiện tại anh vẫn có cảm giác mình đang mơ.
Hàn Liên thuận lợi được đút tí nước, sau khi kiểm tra thấy sức khỏe ổn định rồi mới có thể bắt đầu ăn cháo loãng.
Cơ thể cậu đã hai năm không hoạt động mặc dù có Hàn Diệp luôn giúp cậu xoa bóp nhưng bắp thịt sớm đã teo gần hết, cơ thể cũng vô cùng ốm yếu.
Nhưng không sao cứ bình tĩnh trị liệu từ từ là được.
Hàn Liên tỉnh lại là một chuyện đáng mừng nhưng Hàn Liên lại không muốn bọn họ thông báo cho Hàn gia cũng như Lãnh Phong.
Vào một ngày đẹp trời ba tháng sau khi Hàn Liên tỉnh dậy, trêи cơ bản Hàn Liên đã có thể nói chuyện được lưu loát, chỉ là cơ thể vẫn còn chưa thể đi đứng được, thỉnh thoảng chỉ có thể ngồi dậy.
Hàn Diệp lúc này mới có cơ hội ngồi riêng trong phòng với Hàn Liên, cuối cùng y cũng không nhịn được hỏi cậu.
Hàn Diệp: “Tại sao không muốn thông báo cho bọn họ, Lãnh Phong hắn…”
Hàn Liên không nghe chỉ khẽ lắc đầu: “Em không muốn bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của mình, ít nhất đợi em hồi phục lại đã, vả lại em cũng đã chết… Đột ngột như vậy sợ rằng bọn họ sẽ sốc mất.”
Hàn Diệp đỡ trán: “Không sao đâu việc em chết không được xác nhận.”
Hàn Liên nghi ngờ: “Tại sao vậy?”
Hàn Diệp thở dài một hơi: “Biết sao được tên điên Lãnh Phong đó luôn bảo em chưa chết chỉ mất tích thôi và không cho phép Hàn Thiên làm giấy báo tử… Vì chuyện đó mà ồn ào với Hàn Thiên mấy lần, cũng may hắn đã nhượng bộ bảo rằng nếu năm năm nữa không tìm được hắn mới chấp nhận.”
Hàn Liên cuối đầu, im lặng.
Vậy nên hai năm… Cũng không tính là trễ đúng không?
Hàn Diệp thấy cậu im lặng, cũng ngồi lặng lẽ theo cuối đầu xem một quyển tạp chí.
Lúc sau Hàn Liên mới thở dài một cái rồi lên tiếng: “Được rồi, bỏ qua việc đó, lại nói xem… Hàn Diệp, anh là ai?”
Tay đang lật tạp chí của Hàn Diệp hơi khựng lại, trong con ngươi nhanh chóng lướt qua vẻ hoảng loạn nhưng rất nhanh đã được che dấu, y hỏi: “Sao lại nói như thế?”
Hàn Liên không để ý y đang đánh trống lãng, một câu đã vạch trần Hàn Diệp: “Trước lúc bất tỉnh, tôi nghe thấy anh gọi hệ thống.”
Hàn Diệp nhất quyết không thừa nhận: “Em nghe nhầm rồi.”
Hàn Liên lại thở dài: “Vậy tôi nói anh nghe một bí mật được không? Tôi vốn không phải Hàn Liên.”
Hàn Diệp có chút ngẩn ngơ: “Cái gì?”
Hàn Liên: “Đúng vậy đó, tôi là Hàn Liên ở một thế giới khác mà thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết, mà anh mới chính là nhân vật chính.”
Hàn Diệp sợ đơ người, mất hồi lâu vẫn không phát ra tiếng động.
Hàn Liên hơi mỉm cười, gương mặt gầy gò đã có chút thịt dường như mang lại cảm giác thiếu niên dương quang như lúc trước: “Vậy giờ anh nói được chưa?”
Hàn Diệp bừng tỉnh, nhìn Hàn Liên hồi lâu cuối cùng y cũng phải thừa nhận: “Được rồi, trêи người anh quả thật có một hệ thống gọi là hệ thống chuyển sinh…”
Hàn Diệp nhắm mắt lại bắt đầu kể lại chuyện lúc trước cho Hàn Liên nghe.
"Anh được sinh ra và lớn lên ở Hàn gia, từ nhỏ cho tới lớn mọi chuyện đều rất bình thường, anh em trong nhà lâu lâu sẽ có lúc cãi vã nhưng dường như chỉ là tranh chấp giành cho trẻ con, cũng không biết từ lúc nào những tranh chấp của anh em trong nhà bắt đầu trở thành tranh chấp gia sản và quyền thừa kế, cha mẹ thờ ơ, con cái thì càng không thể quản, lúc đó anh rất hoang mang không hiểu tại sao anh hai và hai em gái luôn cứ nhằm vào anh mà hạ thủ, cho tới lúc bị hại chết cũng không hiểu.
Sau đó anh mang một nỗi hận thù không thể hiểu được trọng sinh trở lại, lần này mọi việc cũng tiến triển giống như lúc trước vậy,