Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Hôn Rồi꒦ິ꒳꒦ີ


trước sau


Hàn Liên nghe thấy giọng nói bất chợt mở mắt ra, quả nhiên cậu nhìn thấy Lãnh Phong vốn nên ở tận nửa bên koa trái đất.

Trong mắt hắn vẫn còn vẻ mỏi mệt vì lệch múi giờ.
Hàn Liên ngây ngốc nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy, dưới mí mắt cũng hiện lên nét thầm quần, tuy vậy vẫn là một thanh niên vô cùng khí chất đẹp trai, đặt trong một đám người vẫn là người nổi bật nhất.
"Nhìn anh làm gì? Thổi nên đi." Lãnh Phong cười nói, đưa bánh kem lên trước mặt cậu.
"Ừm.." Hàn Liên ừm nhẹ một tiếng rồi cuối đầy thổi nến.
Xong cậu lại ngước mắt lên ngắm nhìn Lãnh Phong, có chút cảm giác ngắm hoài không đủ là sao nhỉ.
"Hửm?".

Trong mắt Lãnh Phong ngậm ý cười nhìn cậu.
Hàn Liên lúc này mới nhận ra mình vậy mà ngắm người ta đến ngây người, quả là tật mê trai khó bỏ mà.
Nghĩ vậy Hàn Liên nhanh chóng chữa cháy.
"Em chỉ muốn hỏi là ăn được chưa?"
Hàn Liên không biết vẻ mặt chữa cháy của cậu khi nói ra câu này ngốc đến cỡ nào, đáng yêu đến cỡ nào, Lãnh Phong nhìn mà tâm rục rịch muốn đứa tay chọc chọc hai má phúng phính của Hàn Liên một chút, quả thật hắn đã làm vậy.
Hàn Liên trừng mắt nhìn bàn tay đang chọc má mình, cậu tức giận xù lông lên,  nghiên đầu né tránh.
"Không cho chọc má!".

Hàn Liên phồng má ra vẻ nổi giận.
Lãnh Phong cười cười ngồi xuống cạnh cậu:" Không chọc, không chọc".

Tay ở dưới bàn lại khẽ ve ve cảm nhận lại xúc cảm mềm mại khi nãy.
Cuối cũng sau khoảnh 10 phút chờ đợi mỏi mòn, Hàn Liên cũng được như ý mà gắp vài món trên bàn ăn lấy ăn để.

Tuy cậu ăn vội vàng lộ rõ bộ dáng ham ăn nhưng không khiến người khác phản cảm mà đơn thuần chỉ cảm thấy giống như một con chuột nhỏ đang trộm đồ ăn vậy.
Cao Phi vừa ăn vừa trao đổi với Lãnh Phong một số vẫn đề về thương nghiệp, nghe nói gần đây công trình đường hầm là do Cao gia và Lãnh gia hợp tác với nhau.

Hàn Liên hơi bất ngờ, cậu cứ tưởng là Lãnh Phong với Cao Phi không hợp nhau chứ sao bây giờ nói chuyện với nhau thân thiện quá vậy? Hừm...cảm giác hình như Lãnh Phong còn rất khách khí với Cao Phi?
Hàn Liên lắc lắc đầu loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Hàn Liên đang muốn cầm lấy miếng bánh Cupcake chanh thì bị Hàn Thiên gõ đũa một phát.
"Không được ăn nữa, cupcake chanh được làm từ rượu, em còn nhỏ không cho ăn nhiều!".

Hàn Thiên nghiêm khắc nói.
Hàn Liên ỉu xìu dạ một tiếng.
Lãnh Phong nói vài câu với Cao Phi lại quay lại bồi bảo bối ăn cơm, sau đó hắn bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đĩa bánh cupcake chanh 20 cái đều đã hết sạch.
Lãnh Phong:"...."
Hàn Liên làm bộ mọi chuyện không liên quan đến mình hiện tại cậu đang chuyên tâm đấu đá với Hàn Ngọc Ly để giành món chan gà sốt thái.
"Còn miếng cuối cho em đi mà ~" Hàn Liên kéo giọng ra vẻ đáng yêu nói.
"Không cho, không cho mà!" Hàn Ngọc Ly như chịu không nổi Hàn Liên năn nỉ mắt nhắm lại miệng nói không cho nhưng tay lại chứ đưa tới.
"Hôm nay sinh nhật em mà, cho em đi, chị ơiiii ~"
"Đm, cho cho cho, cho em là được chứ gì!".

Hàn Ngọc Ly đầu hàng hai tay đưa qua.
Hàn Liên vui vẻ ăn, trên mặt còn là nụ cười đầy thõa mãn.
Lãnh Phong chống cằm nhìn cậu vui vẻ khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
Hàn Liên đang ăn vô cùng vui vẻ, tay gắp lia gắp lịa, Lãnh Phong cũng không kém gắp cho cậu mấy miếng thịt tôm hum béo ngậy, Hàn Liên vừa nhìn thấy đã chảy nước miệng vội vã ăn.
Trừng phạt dành cho mấy đứa ham ăn chính là...nghẹn.
Hàn Liên ho khụ khụ mấy tiếng, với lấy ly nước bên cạnh uống ừng ực, Lãnh Phong ở bên cạnh cũng hoảng hồn vuốt vuốt lưng cho cậu.
Hàn Liên uống cạn ly nước đặt xuống cái cộp, rồi ngồi đờ người ra.
"Sao vậy? Không khỏe sao?" Lãnh Phong hỏi.
"..."
Hàn Liên lẳng lặn nhìn Lãnh Phong.
"Sao vậy?" Lãnh Phong căng thẳng.
"Uống, nhầm, rượu, rồi!!!!".


Hàn Liên một bộ dạng chết không hối tiếc.
Lãnh Phong đỡ trán!
Hơn

10 giờ, mọi người dọn dẹp xong xuôi đều trở về phòng, Hàn Thiên uống không ít được Cao Phi đỡ lên phòng trước, hai người chị Ngọc Ly, Ngọc Nhu cũng uống nhưng không nhiều dọn dẹp xong mới đỡ nhau về phòng.

Còn Hàn Liên, chưa kể đến việc cậu ăn 20 cái bánh cupcake chanh chỉ việc cậu nốc một li rượu cũng đủ để cậu xĩu lên xĩu xuống ba ngày.
Lãnh Phong bế Hàn Liên về phòng, đặt người lên giường, giúp cậu cởi giày, rồi lại lấy khăn ẩm lau mặt cho cậu.
Sau đó hắn cũng nằm xuống bên cạnh nhưng không ngủ mà là nằm ngắm thụy nhan của người thương.
Hắn cũng không biết từ khi nào hắn đối với một đứa nhóc nhỏ xíu xiu như Hàn Liên lại động tâm nữa.

Nhiều khi hắn cũng nghĩ bản thân có sở thích đặc biệt, nhưng hiện tại hắn lại nghĩ rằng người xuất sắc như Hàn Liên ai mà không thích chứ? Đứa nào không thích đứa đó chính là kẻ ngu.
Hàn_ kẻ ngu_ Diệp nằm không cũng trúng đạn:"..."
Hắn ngắm một hồi thì định đứng dậy về phòng, ai ngờ lại bị người kéo lại.
Quay đầu lại Lãnh Phong thấy Hàn Liên ngồi trên giường.
"Em tỉnh rồi à? Để anh lấy tí trà giải rượu cho em".

Lãnh Phong nhanh chóng đi rồi lại nhanh chóng về, trên tay còn có thêm li trà giải rượu.
"Uống đi."
Hàn Liên lắc đầu, không chịu uống.
Lúc này Lãnh Phong mới phát hiện mắt Hàn Liên vẫn còn nét mờ mịt, hẳn là vẫn chưa tỉnh táo.

Lãnh Phong thở dài, múc một muỗng đưa tới bên miệng cậu.
"Há miệng.." Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ
Hàn Liên né đầu đi:" Em không uống, anh uống đi!".

Lãnh Phong có chút bất đắc dĩ:" Anh uống là gì chứ?"
Hàn Liên vẫn kiên quyết:" Anh uống đi."
"Anh không..." Lời từ chối còn chưa dứt, Lãnh Phong lại nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Hàn Liên, hắn liền đầu hàng.
"Được, anh uống là được, đừng khóc.."
Nói rồi hắn cầm ly nước lên uống.
Hớp nước cuối cùng còn chưa kịp nuốt, bỗng nhiên Hàn Liên nhào lên, trong khi Lãnh Phong còn chưa kịp phòng bị gì thì đôi môi hắn đã bị thiếu niên quấn lấy.
Lãnh Phong sợ đến ngây người rồi..
Tiểu Liên đang...đang....
Hôn hắn!!!
Hàn Liên như không biết mình đang làn chuyện kinh thiên động địa gì, cậu cố gắng mở đôi môi Lãnh Phong ra cướp lấy ngụm nước giải rượu còn chưa kịp nuốt của hắn, đầu lưỡi còn không quên trêu đều khoang miệng của Lãnh Phong một hồi.
Mắt Lãnh Phong tối đi, xoay người đè lên người cậu làm sâu nụ hôn.
Ngọt ngào lại triền miên.
Hàn Liên say trong nụ hôn này, Lãnh Phong không uống rượu nhưng hắn cũng như cậu hoàn toàn say đắm.
Day dưa hơn 5 phút lúc này cả hai mới tách ra, Hàn Liên thở hổn hển nằm trong ngực Lãnh Phong.
Sau đó ngủ mất.
_____________________
Ừm...ngủ mất chứ làm gì nữa, người ta mới tròn 13 tuổi thôi có được không?
A đói bụng quá điiiiiii.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện