Editor: Tĩnh
Thật vất vả mới xử lý xong tất cả mấy cây đào, Sở Diệp nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Sở Diệp đang ngủ, nhưng bỗng nhiên cảm giác trên người càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.
Rất nhanh ép tới Sở Diệp thở không thông.
Sở Diệp mở mắt ra, nhìn thấy tiểu lão hổ đang nằm trên ngực hắn, mắt trợn trắng, hắn còn tưởng rằng bị quỷ áp giường đấy, không nghĩ tới thứ áp hắn chính là chỉ tiểu lão hổ.
Tiểu Bạch hổ này nhất định là sử dụng thiên cân trụy, bằng không cũng sẽ không nặng như vậy, Tiểu Bạch muốn đè chết hắn phải không?
Khó trách có người nói, Hồn Sủng chính là tới đòi nợ, khế ước càng nhiều, quỷ đòi nợ càng nhiều, cho nên, dưỡng hồn không nên dưỡng quá nhiều, vừa phải là tốt rồi.
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch hổ, rầu rĩ hỏi: “Lại làm sao vậy a?
Tiểu Bạch hổ có chút bất mãn gào hai tiếng, chỉ trích Sở Diệp nặng bên này nhẹ bên kia, đối Tiểu Ngân lúc nào cũng tốt, còn đối với nó chỉ toàn là qua loa có lệ.
Sở Diệp xoa xoa cái trán, không nghĩ tới rằng nhanh như vậy thì đã đến phiên hắn lãnh hội cảm giác làm cha mẹ a! Sở Diệp vốn là gay nên luôn cho rằng cả đời này sẽ không thể cảm nhận được việc làm cha làm mẹ.
“Ta khi nào đối với ngươi không tốt?” Sở Diệp oán giận nói.
Tiểu Bạch hổ tràn đầy tức giận chỉ trích, Sở Diệp không hề nề hà mà đi đào cây cho Tiểu Ngân, mà lại quên không đi mua thiết cầu, suốt ngày chỉ biết lừa lão hổ.
Sở Diệp nghe xong Tiểu Bạch oán giận, mới phát hiện chính mình đúng là đẫ quên mất việc đi mua thiết cầu.
Sở Diệp trước đó thật có đi đến cửa hành vũ khí đặc thiết cầu cho Tiểu Bạch còn hứa là bảy ngày sau sẽ lại lấy, nhưng sau đó Tiểu Ngân lại bảo hắn đi đào cây, nên hắn quên mất đi việc đi lấy thiết cầu.
Sở Diệp nhìn ánh mắt của tiểu lão hổ, bỗng nhiên có chút chột dạ.
......!
Lâm Sơ Văn vừa đi vào, liền nhìn thấy Sở Diệp ở cùng tiểu lão hổ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Làm sao vậy?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp cười gượng một tiếng, nói: “Không có việc gì, chỉ là ta trước đó có đi cửa hàng vũ khí đặc một ít món đồ chơi cho tiểu lão hổ nhưng quên đi lấy."
“Để ta đi lấy đi, vừa lúc ta muốn đi trong thành mua chút đồ.” Lâm Sơ Văn nói.
Sở Diệp gật đầu, “Cũng được, nhưng nhớ mang theo mấy cái nhẫn trữ vật trống, bằng không là chứa không đủ.”
Lâm Sơ Văn sắc mặt cổ quái nhìn Sở Diệp, nói: “Được."
Tiểu Bạch hổ có chút chờ không kịp, đi theo Lâm Sơ Văn đi cửa hàng vũ khí, chủ cửa hàng vừa nhìn thấy Lâm Sơ Văn đến liền thập phần cao hứng.
Sở Diệp chỉ thanh toán tiền đặt cọc, nhưng sau đó vẫn không có tới lấy đồ vật, chủ tiệm có chút lo lắng Sở Diệp bỏ đơn, mà những trái đại thiết cầu này lưu tại trong tiệm cũng không có gì dùng, bán cho người khác cũng bán không được.
“Đều ở chỗ này.” Lão bản nói.
Lâm Sơ Văn nhìn thấy hơn mười mấy viên thiết cầu có đường kính khác nhau nhưng đều là rỗng ruột, nhưng viên nhỏ nhất cũng phải hơn 100 cân.
Dựa theo yêu cầu của Sở Diệp, trên mặt thiết cầu đều có vẽ đồ án.
Lão bản có chút tò mò nói: “Lâm Hồn Sư, những viên thiết cầu này rốt cuộc là dùng để đang làm gì a!”
Theo lý mà nói, thì chủ tiệm không nên hỏi việc này, nhưng lão thật sự rất tò mò.
Tiểu Bạch hổ đối với những quả thiết cầu mà Sở Diệp đặt làm rất là vừa lòng, nghe vậy “Miêu” một tiếng, tỏ vẻ đây đều là đồ chơi của bổn vương.
Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Bạch hổ, nói: “Đây là Sở Diệp mua cho Tiểu Bạch chơi.”
Lão bản cửa hàng vũ khí cười gượng một tiếng, cũng không biết có tin hay không tin.
Tiểu Bạch lấy quả thiết cầu nhỏ chơi, nhưng chơi chưa được bao lâu thì đã không chơi nữa.
Lão bản cửa hàng vũ khí ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm, “Thật là mua làm đồ chơi, mà đây là Bạch Li Miêu sao?
Tuy rằng là quả thiết cầu là loại nhỏ nhất, nhưng cũng nặng hơn trăm cân, mà chủ cửa hàng vũ khí trước nay cũng chưa thấy con Bạch Li Miêu nào lại có thể chơi với loại thiết cầu này.
Nếu không phải là hắn tự mình làm quả thiết cầu kia, thì không chừng hắn đã hoài nghi, mấy quả thiết cầu kia có phải hay không làm bằng nhựa.
Lâm Sơ Văn nhíu mày, nói: “Tiểu Bạch đừng đùa."
Tiểu Bạch hổ có chút lưu luyến nhưng vẫn ngừng lại.
Ông chủ tiệm nhìn không chớp mắt mà nhìn Tiểu Bạch hổ, đôi mắt trừng lớn, nói “Con Tiểu Bạch miêu này thể chất thật tốt a!"
Lâm Sơ Văn cười gượng một chút, nói: “Cũng tàm tạm thôi, Tiểu Bạch, đi rồi."
Trong đám thiết cầu mà Sở Diệp đặc có một quả rất đật biêt đường kính 2 mét, có trọng lượng hơn là một trăm vạn cân, khi lăn nó tạo ra thanh thế rất lớn, vậy mà Tiểu Bạch lại thích nó nhất.
Tiểu lão hổ tuy đối với việc Sở Diệp bất công vẫn còn bất mãn, nhưng, vẫn đối với viên đại thiết cầu mà Sở Diệp đặc chế vẫn là rất yêu thích, chờ không kịp mà đem quả thiết cầu ra chơi.
“Tiểu Bạch sao lại lấy viên đó ra chơi.” Sở Diệp đen mặt nói.
Sở Diệp đặc làm cho Tiểu Bạch rất nhiều thiết cầu có kích thước khác nhau, bởi theo kế hoạch Sở Diệp muốn cho Tiểu Bạch có thể chơi từ từ đến Chiến Tướng cấp, nhưng không nghĩ tới Tiểu Bạch chơi chưa được lâu, liền vứt bỏ một đám nói rằng đám kia không đủ nặng, nên chọn trái lớn nhất nặng nhất mà chơi.
Sở Diệp rất là lo lắng tiểu lão hổ sẽ bị đại thiết cầu đè thành một cái bánh nhân thịt, nhưng sau thời gian quan sát tiểu lão hổ chơi cùng thiết cầu nhưng không sao, nên dần dần cũng yên tâm.
Động phủ trải qua hơn hai tháng xây dựng, mà giờ đây hết thảy đều đã đi theo quỹ đạo.
Sở Diệp tất cả những thứ mà hắn có được ở Tử La Tông bày ra kín cả căng phòng.
Lâm Sơ Văn đi vào phòng nhìn Sở Diệp, nói: “Đang làm gì đấy?”
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Kiểm kê tồn kho."
Lâm Sơ Văn: “.....”
Sở Diệp trước đó ở Tử La Tông nhặt được hai cái nhẫn trữ vật và sáu cái túi trữ vật.
Mà trong mấy cái túi có rất nhiều thứ mà hắn cũng không biết sử dụng, nhưng cũng chưa kịp nghiên cứu, nay thật vất vả mới rảnh rỗi, vừa lúc có thể chậm rãi nghiên cứu.
Sở Diệp đem một ít ngọc giản ra, nói: “Ngươi nhìn xem có gì hữu dụng hay không."
Lâm Sơ Văn cau mày, trong đám ngọc giản này thật ra có rất nhiều cái đều có phong ấn, mà muốn mở được phong ấn thù phải có thủ pháp đặc thù, tuy rằng hắn đã là Hồn Sư nhưng vẫn không có cách mở, dù vậy nhưng một khi tìm được biện pháp mở ra, thì đó sẽ là tiền.
Bên trong túi trữ vật, trừ bỏ một ít ngọc giản, còn có một ít điển tịch.
Lâm Sơ Văn đột nhiên lấy một quyển, ngư thú dưỡng, tức khắc đại hỉ.
Sở Diệp nhìn qua, nói: “Đây là cái gì?”
Lâm Sơ Văn lật trang sách, nói: “Là một quyển giới thiệu về các phương pháp nuôi dưỡng linh ngư, bên trong giới thiệu không ít cá, như cá chép hoàng kim, băng ngọc tức ngư, thủy tinh cá, cá....!Còn có hơn một ngàn phương pháp chế biến thức ăn cho cá.
Sắc mặt Sở Diệp nhăn nhó một chút, nói: “Một ngàn phương pháp chế biến thức ăn cho cá?” Nhìn y như thực đơn của mấy tửu lầu.
Thì ra việc nuôi cá lại phức tạp như vậy, hắn còn tưởng rằng nuôi cá chính là đem cá thả sông, rồi mỗi ngày cho ăn là tốt rồi.
“Nhiều như vậy?”
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Không biết thì thôi một biết thì bị dọa cho nhảy dựng.
Sở Diệp nhịn