Editor: Tĩnh
Sát khí trong sát hố sắp thành hình, nên Sở Diệp đã đem động phủ phong bế.
Hồn Sư bế quan là một chuyện quan trọng, mà trong khi bế quan, nghiêm cấm người khác tới quấy rầy, nên khi ngoài động phủ Sở Diệp treo bảng bế quan, thì những người đến bái phỏng liền tự biết mà quay về.
Sở Tư Thần nhìn thẻ bế quan ở ngoài động phủ, sắc mặt liền đen.
Sở Uyển Nhi mẫn mày, nói lời nói:" Sở Diệp đã treo bài bế quan rồi."
Sở Hinh Nhi chần chờ một chút, nói: “Có phải là hắn đang tu luyện loại bí pháp gì không."
Sở Uyển Nhi rầu rĩ nói: “Hắn có thể tu luyện được bí pháp gì, rõ ràng là cố ý trốn tránh chúng ta!”
Sở Tư Thần nhìn động phủ đã bị phong bế, thì cảm giác như bị người ta nhục nhã.
Sở Tư Thần cảm thấy Sở Diệp là cố ý, năm đó hắn đi Long Nhai Thôn tìm Sở Diệp, thì Sở Diệp lại cố ý chạy vào trong núi phóng ong, hiện tại cũng như vậy, hắn tới Lưỡng Giới Thành Sở Diệp lại bế quan.
Sở Tư Thần cảm thấy Sở Diệp là biết hắn đến, cho nên lấy cớ bế quan muốn tránh hắn.
Sở Tư Thần đen mặt, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sở Uyển Nhi nhíu nhíu mày, có chút không cam lòng nói: “Chúng ta liền đi như vậy sao?”
Sở Uyển Nhi ở trong thành nghe được rất nhiều tin tức về Sở Diệp tuy rằng trong lòng ghen ghét, nhưng lại tò mò về việc kinh doanh của Sở Diệp.
Sở Tư Thần không vui nói: “Nhân gia đều không chào đón chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn mặt dày mày dạn dính tới sao?
Sở Tư Thần là thế hệ trẻ có tài nhất ở Sở gia, luôn được mọi người chú mục.
Khi tới Lưỡng Giới Thành Sở Tư Thần cũng không có cố tình đi hỏi thăm việc của Sở Diệp, nhưng Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành thanh danh thật sự quá lớn, nên luôn có tin tức liên quan đến Sở Diệp truyền vào tay Sở Tư Thần, mà Sở Tư Thần thì bị bắt tiếp thu không ít tin tức về Sở Diệp.
Ý thức được cuộc sống của Sở Diệp còn tốt hơn của mình nên trong lòng Sở Tư Thần rất là hụt hẫng.
Mà lần này tới đây bái phỏng, Sở Tư Thần vốn cũng không muốn tới, nhưng bị mấy tộc nhân thúc giục không có cách khác, chỉ có thể tới đây.
“Không biết Diệp thiếu muốn bế quan bao lâu, nếu thời gian không quá lâu, thì có lẽ chúng ta có thể đợi." Trưỡng lão Sở gia nói.
Sở Tư Thần rầu rĩ nói: “Nếu Xương thúc nguyện ý chờ thì cứ chờ, ta đây không phụng bồi."
Thấy Sở Diệp đóng cửa từ chối tiếp khách, thì trong lòng Sở Tư Thần đã ứa ra lửa giận, liền xoay người rời đi.
Sở Hinh Nhi trước kia ở Tam Dương Thành gặp qua Sở Diệp, lúc ấy còn nháo có chút không thoải mái, nhưng giờ đây tin tức Sở Diệp truyền tới tâm của Sở Hinh Nhi lại có chút hối hận lúc ấy không cùng Sở Diệp giao hảo tốt một chút, nên nàng mới muốn tới đây, mà giờ Sở Tư Thần muốn đi nàng cũng không thể ở lại.
Nội động phủ, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn và nhóm Hồn Sủng đều đã đem tất cả lực chú ý đặc lên sát hố.
Trải qua thời gian dài ngao luyện, bảy bảy bốn mươi chín ngày rốt cuộc cũng tới, Sở Diệp vừa kích động, lại là vừa thấp thỏm.
“Có phải là thành công hay không?” Lâm Sơ Văn đứng ở bên cạnh sát hố, có chút khẩn trương hỏi.
Sở Diệp có chút không xác định nói: “Đại khái là thành đi.” Bởi toàn bộ các quy trình hắn đều là dựa theo những bước mà Tiểu Bạch chỉ.
“Có thể mở phong ấn của sát hố rồi sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.
“Cái này?” Sở Diệp có chút không xác định nhìn Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Sở Diệp gật gật đầu.
“Có thể khai.” Sở Diệp có chút hưng phấn nói.
Lâm Sơ Văn nghe được Sở Diệp nói, nhịn không được mà có chút chờ mong.
Sở Diệp cẩn thận mở phong ấn của sát hố, tức khắc, từng sợi sát khí phiêu đãng ra tới.
Lâm Sơ Văn nhìn sát khí bay lượn, tràn đầy vui sướng nói: “Thật sự thành công.” Bọn họ cư nhiên thật sự luyện chế ra sát khí.
Tiểu Bạch cao ngạo nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Không nghĩ tới, ngươi vẫn có điểm dùng được?”.
Ngôn Tình Hài
Sở Diệp: “.......” Tiểu Bạch gia hỏa này, có ý tứ gì đây! Hắn đương nhiên là hữu dụng.
Bách Thú Sát có một màu xám khá trầm, cho người ta một cảm giác phi thường hung lệ, khi tiếp xúc với sát khí, Sở Diệp bỗng nhiên sinh ra cảm giác như máu huyết trong người cứ sục sôi liên tục.
Tiểu lão hổ hít một hơi, đem sát khi đang phiêu tán dẫn vào trong thân thể.
Sát hố sinh ra sát khí phẩm chất rất tốt, tiểu lão hổ tận tình hấp thu sát khí, đại lượng sát khí dũng mãnh vào thân thể tiểu lão hổ.
Lông cả người tiểu lão hổ đều dựng lên, kế tiếp thì khí thế cũng bắt đầu năng lên.
Chịu tiểu lão hổ ảnh hưởng, Sở Diệp cảm thấy sức lực của chính mình hình như đã tăng lên không ít.
Đại lượng sát khí phiêu ra, ở không trung ngưng kết thành một ít hình ảnh của mấy loại hung thú, tiểu lão hổ há mồm đem những hư ảnh đó hút vào trong bụng.
Sau khi ăn no, tiểu lão hổ cũng không có tiếp tục hấp thụ thêm sát khí, mà là bắt đầu chuyển sang luyện hóa sát khí.
Bụng tiểu lão hổ cũng đã bắt đầu đau, xương cốt cả người còn phát ra một trận bùm bùm giòn vang, từ một con tiểu miêu bỏ túi dần dần trưởng thành một con đại miêu cao hơn hai mét.
Sở Diệp phát hiện Tiểu Bạch tuy rằng vẫn là duy trì bộ dạng một con mèo nhưng lại giống như uy vũ hơn trước rất nhiều.
Sở Diệp âm thầm suy đoán, có lẻ trong lúc Tiểu Bạch tiến giai phong ấn đã bắt đầu buông lỏng, biểu lộ ra một ít đặc tính của Bạch Hổ.
Tiếp theo chỉ cần thực lực của Tiểu Bạch tăng lên thì phong ấn trên người Tiểu Bạch hẳn là sẽ càng ngày càng yếu.
Tiểu Bạch sau khi biến đổi lại lần nữa hít một hơi, lại có càng nhiều sát khí dũng mãnh vào bụng Tiểu Bạch, dưới sự rèn luyện của sát khí, hung uy trên người Tiểu Bạch càng ngày tăng lên.
Bách Thú Sát cùng Tiểu Bạch rất phù hợp, Tiểu Bạch dung hợp Bách Thú Sát dị thường thuận lợi.
Ước chừng sau một canh giờ, Tiểu Bạch đã thành công tiến giai Chiến Tướng cấp.
Tiểu Bạch tiến giai chỉ trong nháy mắt, Sở Diệp cảm giác một cổ lực lượng khổng lồ dũng mãnh vào thân thể của hắn, Sở Diệp giống như ăn thập toàn đại bổ hoàn, thực lực đã tăng lên rất nhiều.
Lâm Sơ Văn cảm giác được Sở Diệp biến hóa, nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Cảm giác thế nào?"
Sở Diệp chớp chớp nói:" Một cảm giác mênh mong phiêu lãng, y như rằng đang đứng trên đỉnh cao nhân sinh vậy đó."
Lâm Sơ Văn bị ánh mắt nòng cháy của Sở Diệp nhìn nên hơi xấu hổ, bất đắc dĩ quay mặt đi.
Tiến giai hoàn thành Tiểu Bạch nhịn không được phát ra một tiếng thét dài, “Miêu miêu.”
Sở Diệp liền run rẩy khóe miệng, Tiểu Bạch thét dài một tiếng phải là là tràn ngập uy quyền của Vương thú chi nhất, nhưng không nghĩ tới lại kêu ra lại thành là “Miêu miêu”.
“Phong ấn trên người Tiểu Bạch, thật sự là rất lợi hại a!” Lâm Sơ Văn nhịn không được mà cảm thán nói.
Tiểu Bạch đã tiến giai Chiến Tướng, vậy mà tiếng kêu vẫn y như cũ.
Mỗi lần Tiểu Bạch kêu như vậy, Lâm Sơ Văn đều thập phần hoài nghi, Tiểu Bạch có phải thật là Bạch Hổ không.
Tiểu Bạch tựa hồ cũng ý thức được tiếng kêu của chính mình không đủ uy vũ, vừa nảy còn vừa đắc ý được tiến giai nay lại thành quẫn bách.
Tiểu hồ ly ném cái đuôi, phát ra một trận tiếng xuy cười nhạo, tiểu lão hổ ý thức được chính mình bị xem thường, đuổi theo tiểu hồ ly nhào tới, hai chỉ mao đánh thành một đoàn.
Tiểu Bạch khi chưa tiến giai Chiến Tướng, thì bị tiểu hồ ly đè nặng đánh, này đã tiến giai, tuy rằng cùng tiểu hồ ly vẫn có chênh lệch, nhưng đã không giống như trước toàn bị đè đánh.
Tiểu Bạch sau khi hoàn thành tiến giai Chiến Tướng, sát khí bên trong sát hố còn lại không ít.
Thất Thải Huyễn Điệp phe phẩy cánh, muốn hấp thu, sát khú bên trong sát hố, nhưng lại giống như kiêng kị cái gì đó.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Sơ Văn cau mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Thải giống như không thể hấp thu Bách Thú Sát, loại sát khí này đối với Tiểu Thải mà nói quá cương liệt."
“Không dùng được sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hẳn là không dùng được."
Bách Thú Sát phẩm chất