Editor: Tĩnh
Vân Châu Lạc thành.
“Hạ Sơn, gần đây có bận gì không?” Mộc Cẩm Nguyệt đi đến nói.
Hạ Sơn buông bàn chải lông ngựa trên tay xuống, cười cười, nói: “Còn hảo. Cũng không tính là bận."
Hạ Sơn vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ giúp một trưởng lão Tằng gia đi đưa dâu, mới có được hai ngày nhàn rỗi.
Lần trước ở Tam Dương Thành gặp được Sở Diệp cùng Lân Sơ Văn thì không bao lâu, Hỏa Vân Mã của hắn liền thay đổi thành Xích Vân Hỏa Diễm mã, cấp bậc cũng từ Sĩ cấp cấp 7 tiến vào Sĩ cấp cấp 9.
Sau khi Xích Vân Hỏa Diễm mã thăng cấp, thân hình liền trở nên cao lớn uy vũ bất phàm, sau đó mấy tiểu gia tộc trong thành bắt đầu mời hắn giúp đưa dâu, thù lao cũng vô cùng phong phú, hắn rốt cuộc cũng không cần đi theo thương đội chạy ngược chạy xuôi.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã tích cóp được hơn bảy vạn đồng vàng, như vậy nếu hắn tích lũy trong mười năm, hắn có lẽ có thể để giành đủ tiền để mua sát khí, nếu là có thể mua được sát khí, hắn có lẽ có thể thử tiến giai Hồn Sư, nếu đổi thành là mấy năm trước thì Hồn Sư là ước vọng xa vời với hắn, nhưng hiện tại tốt xấu thì cũng có chút triển vọng.
“Mộc tiểu thư như thế nào lại đột nhiên tới đây?” Hạ Sơn hỏi.
“Đến xem ngươi!”
Hạ Sơn gãi gãi đầu, cộc lốc cười cười, nói:
“Ta có cái gì đẹp sao?”
“Hạ Sơn, nghe nói ngươi nhận thức Lâm Sơ Văn!” Mộc Cẩm Nguyệt hỏi.
Hạ Sơn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta nhận thức Lâm Sơ Văn."
Mộc Cẩm Nguyệt là hòn ngọc quý trong tay gia chủ Mộc gia, Mộc gia ở Lạc thành là đại gia tộc, trong tộc có ba Hồn Sư, vốn dĩ vị đại tiểu thư có thân phận cao quý như vậy, người như hắn rất khó để có thể tiếp xúc, bất quá, trong khoảng thời gian này, thì những người như vậy đã lục tục đến tìm hắn không ít.
Hạ Sơn ngay từ đầu còn kinh sợ, hiện tại đã chết lặng.
Người có tên cây có bóng, Lâm Sơ Văn thanh danh quá lớn, mọi biết hắn cùng hai người bọn họ là người quen cũ, nên thanh danh hắn cũng càng lúc càng lớn, biết hắn lúc trước từng giúp Sở Diệp, Lâm Sơ Văn kéo xe, nên gần đây người tìm hắn đưa gả lại nhiều lên không ít giá cả cũng dâng lên.
“Ngươi thật sự quen Lâm Sơ Văn cái vị Dược Tề Sư kia.” Mộc Cẩm Nguyệt nói.
Hạ Sơn bất đắc dĩ cười cười, khi hắn nhận thức Lâm Sơ Văn thì đối phương còn không phải là Dược Tề Sư thần bí, mà chỉ là thiếu niên bình thường mà thôi.
Năm đó Lâm Sơ Văn nhỏ nhỏ gầy gầy, chật vật bất kham, còn con tiểu hồ ly kia thì cả người dơ hề hề, miệng méo mắt lé, lông tóc đều thắt lại, ai mà có thể nghĩ đến, một người như vậy, hiện tại cư nhiên lại trở thành nhân vật phong vân ở Vân Châu, thật có thể nói là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!
Nghe nói, con tiểu hồ ly có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ, cũng không biết là thật hay giả.
Hạ Sơn nghĩ lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy tiểu hồ ly kia, bộ dạng của tiểu hồ ly lúc đó mà sử dụng chiêu mi hoặc hay có huyết mạch của Vĩ Hồ thì dù nói ra chắc cũng không ai tin.
Lúc ban đầu khi nghe được vị Dược Tề Sư thần bí ở Lưỡng Giới Thành là Lâm Sơ Văn, lúc đó Hạ Sơn còn tưởng rằng là trọng danh, nhưng càng ngày càng nhiều tin tức được truyền đến, Hạ Sơn mới rốt cuộc xác nhận được người đó chính là người hắn nhận thức Lâm Sơ Văn.
Hạ Sơn vốn còn cho rằng, Lâm Sơ Văn thăng cấp trở thành Hồn Sư thì đã đủ làm người ta chấn động, nhưng khi so với thân phận Dược Tề Sư, thì thân phận Hồn Sư cũng không tính là cái gì.
Chính mình lại có thể nhận thức một nhân vật lợi hại như vậy, chuyện đó đã làm Hạ Sơn liên tục mấy ngày đều như lọt vào trong sương mù, sau đó Hạ Sơn cũng bình tỉnh lại, Hạ Sơn mới bừng tỉnh nhớ lại trước đó ở Tam Dương Thành, Lâm Sơ Văn đã cho mình dược tề, lúc ấy, Sở Diệp đã nói, loại dược tề này có thể hổ trợ hắn thực hiện mộng tưởng của hắn, lúc ấy hắn còn nửa tin nửa ngờ.
Hạ Sơn cảm thấy chính mình lúc đó đã quá ngu ngốc, lại có thể nghi ngờ Lâm Sơ Văn.
Lâm Sơ Văn cho hắn hai lọ dược tề, thì tuyệt đối không phải là hai lọ dược tề bình thường, Hỏa Vân Mã có thể thuận lợi lột xác, hẳn là dựa vào kia hai lọ dược tề kia.
“Hạ Sơn, nghe nói Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đang ở bị người của Ngũ Độc lão tổ đuổi gϊếŧ.” Mộc Cẩm Nguyệt nói.
Hạ Sơn cau mày, nói: “Hy vọng bọn họ có thể tránh thoát trận khiếp nạn này.” Theo hắn biết, đã có vài Hồn Sư cấp 9 tiếp nhận treo thưởng, Hạ Sơn âm thầm vì hai người mà đổ mồ hôi.
Mộc Cẩm Nguyệt nhìn Hạ Sơn, nói: “Bọn họ đã gϊếŧ hai Hồn Sư cấp 9, ngươi không biết sao?"
Hạ Sơn lắc lắc đầu, có chút chấn động nói: “Không biết, bọn họ thật lợi hại như vậy sao?”
Một Hồn Sư cũng đủ hùng bá một phương, còn nhưng Hồn Sư cấp 9 thì họ là những người chỉ còn cách một bước nữa sẽ tới Hồn Vương, nhưng bọn họ lại có thể gϊếŧ chết tận hai người, thật đúng là khó có thể tin được.
Mộc Cẩm Nguyệt nhìn Hạ Sơn, nói:“Ngươi cùng bọn họ không phải là bằng hữu sao? Bọn họ lợi hại như vậy mà ngươi không biết sao."
Hạ Sơn bất đắc dĩ cười, nói: “Ta thật là không biết!” Tuy rằng hắn trước đó đã gặp được Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, thì hai người tuy đã là Hồn Sư, nhưng ấn tượng hắn có về hai người bọn họ thì vẫn luôn dừng lại ở khi hắn lái xe mang Sở Diệp đi phóng ong.
Mộc Cẩm Nguyệt nhìn Hạ Sơn, có chút vô ngữ bĩu môi.
Hạ Sơn đúng là chày gỗ, cái gì cũng không biết, nàng còn tưởng có thể từ tên ngốc này mà biết được gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ thì không có khả năng.
Sở Diệp nhìn ngọc giản, sắc mặt có chút khó coi.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Làm sao vậy?
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn nói: “Tiểu cô cô đưa tin tức.”
“Tiểu cô cô truyền tin tức gì?” Lâm Sơ Văn tò mò nói.
“Đệ tử của Ngũ Độc lão tổ là Lâm Nam Cương, khả năng sẽ ra tay.”
Lâm Sơ Văn híp mắt, có chút chán ghét nói:“Lâm Nam Cương, ta có nghe qua thanh danh của hắn, hắn khế ước một con Ám Ảnh Huyết Dơi Vương."
Sở Diệp rầu rĩ nói: “Thủ hạ của Ngũ Độc lão tổ, toàn là loại thích khế ước mấy thứ ghê tởm."
Ám Ảnh Huyết Dơi thích hút máu tươi, đặc biệt là máu xử nữ, Lâm Nam Cương đã từng tàn sát tất cả nữ tử chưa kết hôn ở một cái thôn xóm chỉ là vì nuôi nấng Hồn Sủng của hắn, sau đó đám dơi kia có sức ăn càng lúc càng lớn, sở thích thay đổi thích động thủ với một ít nử tu Hồn Sư, nữ Hồn Sư có tu vi càng cao thì càng là dễ dàng bị Lâm Nam Cương theo dõi.
Mấy đại tông môn đều có nữ tu chết trong tay hắn, đại khái là bởi vì Lâm Nam Cương hành động quá mức, nên đã khiến cho không ít người căm thù hắn đến tận xương tuỷ, cho nên, hắn đã từng bị chính đạo tông môn đuổi gϊếŧ.
Lâm Nam Cương quỷ kế đa đoan, lại có huyết dơi quỷ dị, đã có mấy thiên tài tu sĩ ở tông môn, đã bị gϊếŧ chết trong tay hắn.
Người này vì hành vi quá kiêu ngạo nên rốt cuộc cũng dẫn phát tới nhiều người tức giận, chọc đến một ít Hồn Sư của những đại tông môn có nhãn hiệu lâu đời ra tay, lúc sau, người này mai danh ẩn tích một đoạn thời gian, sau đó người ta mới biết, người này bí mật quy thuận Ngũ Độc lão tổ, mà người này hiện giờ đã là Hồn Sư cấp 9, thực lực cũng không bình thường.
“Đối phương tới đây, thì có khả năng sẽ mang theo phó sủng của Ngũ Độc lão tổ.”
Lâm Sơ Văn cau mày, nói: “Phó sủng? Ngươi biết là con nào sao?” Ngũ Độc lão tổ có bốn con phó sủng, tựa hồ đều là Chiến Tướng cấp 9 đỉnh phong, vô luận