Editor: Tĩnh
Cuối cùng rốt cuộc cũng tới phiên dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch của Lâm Sơ Văn, giá khởi điểm là 2000 đồng vàng cuối cùng bị mua với gia 4500 đồng vàng.
Sở Diệp có chút kinh ngạc nói: “Cư nhiên bán được nhiều tiền như vậy?”
Lâm Sơ Văn cong cong khóe miệng, “Cũng là do may mắm thôi, ngày thường bán không được nhiều tiền như vậy đâu.”
Không khí trong hội đấu gia tương đối nhiệt liệt, dễ dàng khiến cho cảm xúc của mọi người bị kéo theo, rất nhiều thương phẩm khi được đưa vào hội đấu giá, tăng cao gấp hai ba lần giá thị trường cũng là chuyện bình thường.
Lần này hội đấu giá tuyên truyền tương đối mạnh, nên dẫn tới không ít các đại nhân vật, cho nên mới bán được cái giá tốt như vậy.
Hội đấu giá tiến hành hừng hực khí thế, từng kiện vật phẩm bị bán đấu giá.
“Phía dưới, hình như còn một kiện vật phẩm áp đái hồm, là Thần Phong Thuyền.”
Thần Phong thuyền này không giống những chiếc thuyền pháp khí khác.
Mà nó được luyện từ cánh của một loại Hồn thú cấp Chiến tướng tên là Thanh Vũ Châu Chấu.
Sử dụng Hồn Tinh để vận hành, ngày có thể đi trăm dặm.
Nhưng nó đối với những Hồn Sủng Sư hệ phi hành thì vô dụng, bởi vì Hồn Sư có thể dựa vào khả năng phi hành của Hồn Thú mà du hành khắp nơi.
Còn đối với những Hồn Sủng Sư không thuộc hệ phi hành thì nó lại là một pháp bảo tuyệt vời có nó ai cũng có thể du hành khắp nơi muốn đi đâu thì đi phi thường thuận tiện.
Sở Diệp đối với chiếc thuyền này có chút động tâm.
Tiểu Ngân tuy có thể bay nhưng không thể chở người, Tuyết Bảo của Lâm Sơ Văn cũng thế.
Nếu hắn có Thần Phong thuyền, hắn liền có thể mang theo thùng nuôi ong đi khắp nơi để thải ong rồi.
Thần Phong Thuyền giá khởi điểm là 6000 đồng vàng.
Các Hồn Sư liên tục ra giá, rất nhanh giá đã bị đẩy lên cao.
Cuối cùng bán ra với giá 2 vạn 8000 đồng vàng.
Sở Diệp nghe giá được báo ra có chút bấc đắc dĩ nghĩ hắn tuy thêu xe ngựa của Hạ Sơn cũng tốn không ít tiền đi đường cũng chậm nhưng được cái ít người chú ý.
Nếu hắn mà mua chiếc Thần Phong Thuyền kia thì sẽ bị người ta coi như dê béo mà xẻ thịt.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, nói: “Muốn có phi hành pháp khí a!”
Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nếu Tiểu Ngân có thể chở người, vậy thì không cần mua nó làm gì còn tiết kiệm được không ít tiền.”
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Chúng ta nỗ lực kiếm tiền, từ từ rồi, vẫn có thể mua được.”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Tạm thời thôi bỏ đi.”
Bọn họ cấp bậc còn thấp, số tiền có trong tay không còn không đủ cho bọn họ mua đồ, còn không bằng ngẫm nghĩ xem làm thế nào đề nâng cao thực lực, có nhiều tiền, để mua thức ăn Tiểu Ngân và Tuyết Bảo còn thực tế hơn.
Bán đấu giá kết thúc.
Tài khoảng của Lâm Sơ Văn