Editor: Tĩnh
Băng Liên Hỏa bị tiểu hồ ly luyện hóa, còn Băng Liên thì được giữ lại.
Tiểu Ngân bay tới phía Băng Liên, rắc rắc mấy tiếng thì đã đem Băng Liên ăn sạch
Sở Diệp nhìn Băng Liên bị Tiểu Ngân ăn sạch thầm nghĩ, nói:" Không nghĩ tới Tiểu Ngân không thích ăn hạt sen mà thích ăn hoa sen! Vậy cũng tốt chia đều cả hai bên, cũng không lãng phí."
Băng Liên được linh trì nuôi dưỡng nên ẩn chứa rất nhiều linh khí, sau khi Tiểu Ngân ăn vào, uy áp trên người cũng lục đục tăng lên, đã có biểu hiện muốn tấn cấp.
Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Ngân âm thầm kinh hỉ: " Cuối cùng cũng muốn tiến vào cấp 9 Sĩ cấp rồi, đúng là không dễ dàng gì."
Tiểu Ngân có thể là ăn quá no, nên thân mình quá nặng tướng bay cũng lung lay.
Sở Diệp thấy thế, đem Tiểu Ngân thu vào bên trong Hồn Thất.
Lâm Sơ Văn nhìn linh trì, nói: "Cái linh trì này hình như không đơn giản."
Lâm Sơ Văn lấy ra một cái muỗng múc một muỗng nước suối đưa vào miệng.
" Băng Liên được dựng dục trong cái linh trì này nên khi Băng Liên héo rủ đã có một phần dược lực được hòa tan vào đây."
Sở Diệp ngồi xổm bê hồ linh trì, đưa tay sờ soạng vách của linh trì.
Vách của linh trì hình như làm từ ngọc thạch, nhưng hình như không giống, hắn lại cảm thấy loại ngọc này giống linh ngọc hơn vì linh ngọc mới có khả năng giúp linh trì mở rộng diện tích và tăng nồng độ linh khí.
Bởi Sở Diệp từng dùng thử linh ngọc để giúp dòng suối trong không gian, nhưng giá cả linh ngọc khá cao nên Sở Diệp sau đó cũng không mua nữa.
Chủ nhân của sơn động này cũng quá lãng phí đi đêm linh ngọc làm thành vách thành cho một cái hồ.
Nếu có thể đem vào không gian thì tốt rồi.
Sở Diệp lâm vào suy nghĩ, mà không để ý không gian của hắn đang nóng lên, chẳng mất bao lâu linh trì đều bị hút vào chỉ để lại một cái hố.
Sở Diệp ngây ngươi, nhưng nhanh chống đem linh hồn thâm nhập vào không gian kiểm tra phát hiện không gian có thêm một dòng suối.
Lâm Sơ Văn nhìn một màng này chỉ biết há hốc mồm.
Sở Diệp có chút xấu hổ rút tay ra khỏi cái hố.
Sắc mặt Lâm Sơ Văn đại biến, không dám tin những gì mà bản thân vừa chứng kiến nói: “Ngươi.....!Ngươi đem linh trì thu sao?
Sở Diệp có chút vô tội nói: “Ta cũng không biết......’
“Dịch chuyển linh mạch sao? Không nghĩ tới ngươi cũng có thể.” Lâm Sơ Văn nhịn không được nói.
Sở Diệp sờ sờ mũi, có chút chột dạ nói: “Chỉ là ngoài ý muốn!"
Ngọc trụy không gian quả nhiên là bảo bối! Bây Lâm Mộng Dung mất đi phát bảo quý giá như vậy con đường sau này của cô ta sẽ không dễ dàng như trước nữa.
Lâm Sơ Văn chấn kinh hơn nửa ngày mới định ra thần lại, chậm rãi nói: "Ta nghe nói muốn di chuyển một cái linh mạch là một chuyện vô cùng khó khăn, trước phải tiên phải phái người đi thăm dò linh mạch, xác định diện tích lớn nhỏ của linh mạch và khi di chuyển linh mạch cũng cần có không ít công cụ hổ trợ, đặc biệt là phải có Hồn Vương ra tay việc này cũng yêu cầu tiêu tốn một lượng lớn linh hồn lực, trong lúc di chuyển linh mạch nếu chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ thì coi như di chuyển thất bại, mà ngươi....."
Sở Diệp cười khổ một cái đừng hỏi hắn a! Hắn so Lâm Sơ Văn càng mờ mịt hơn.
“Ta thật sự không biết."
Theo hắn thì không gian của hắn chỉ là ăn may khi gặp được cái linh mạch linh ngọc này nên mới bị nó hút vào.
"Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao mà di chuyển linh mạch, nhưng người có thể di chuyển linh mạch trong vô thanh vô thức thì đã lợi hại lắm rồi".
Theo lý luận thì khi di chuyển một cái linh mạch sẽ gây ra không ít hậu quả nhẹ thì sông đổi hướng, nặng thì núi sặc.
Lấy cái linh trì kia làm thí dụ nếu nhờ một Hồn Vương tới đây di chuyển linh mạch thì ít nhất cái sơn động này sẽ sụp cũng sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác, nhưng Sở Diệp thì chẳng tạo ra dù một tiếng động trong khi đó hắn chỉ mới là Hồn Sĩ mà thôi.
“Không cần nhìn ta như vậy a!” nhìn ánh mắt sùng bái của Lâm Sơ Văn làm Sở Diệp có chút chột dạ.
Việc này cũng không phải là hắn lợi hại, mà là không gian trên tay hắn lợi hại.
Lâm Sơ Văn bình tỉnh lại, hỏi: " Bước tiếp theo chúng ta tính sao?"
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Tam thời cứ lưu lại đây tu luyện một đoạn thời gian đi."
Tuy rằng linh mạch đã bị rút ra, nhưng bên trong mật thất vẫn còn tàn lưu của linh khí mà vẫn còn nồng đậm như củ, cũng coi như đây là một nơi tu luyện không tệ, nếu bây giờ muốn ra ngoài tìm được một nơi để thích hợp tu luyện cũng chỉ sợ là tốn không ít đồng vàng, mà vừa lúc bên ngoài đã vào đông, ra ngoài cũng không tiện.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Vậy cũng được".
Hai người quyết định hiện tại ở tạm trong sơn động một đoạn thời gian, chờ đến thời tiết ấm áp hơn một ít, mới rời đi.
Tuyết Bảo đối với quết định của hai người rất tán đồng, Tuyết Bảo vì bị linh hỏa thêu trọc một mãng nên bây giờ nó cũng không muốn ra ngoài gặp ai.
Vài ngày sau tâm tình của tiểu hồ ly cũng tốt hơn, cũng bắt đầu thể hiện kỷ năng mới, mỗi ngày đều đi khắp nơi phun lửa.
Băng Liên Hỏa thoạt nhìn thì xinh đẹp, nhưng uy lực thì lại không nhỏ chút nào, Sở Diệp nhìn thấy tiểu hồ ly phun ra một ngụm hỏa, đem tảng đá đốt chảy thành nhung nham.
Mà Tiểu Ngân khi nhìn thấy Tuyêt Bảo có thể phun lửa liền hâm mộ người ta, liền ồn ào đòi Sở Diệp phải đi kiếm Linh Hỏa cho nó.
Linh hỏa là thứ, khả ngộ bất khả cầu, Dược Tề Sư, luyện khí sư, trận pháp sư đều muốn có được linh hỏa.
Linh hỏa nếu đem đến hội đấu giá thì giá cả ít nhất phải từ mười mấy đến hai mươi mấy vạn, nhưng linh hỏa đâu là đá cuội ở đâu cũng có thể nhặt.
Mà trước đó khi chứng kiến thảm trạng khi luyện hóa linh hỏa của Tuyết Bảo Sở Diệp làm sao có thể tùy tiện cho Tiểu Ngân dung hợp linh hỏa.
"Lửa của của Tuyết Bảo thật lợi hại!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Có được ngọn linh hỏa này, sau này khi giết địch Tuyết Bảo cũng coi như là có nhiều thêm một đoàn sát thủ.
Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân chỉ tập trung vào việc củng cố cảnh giới cấp 9.
Sở Diệp lại ném một gốc Cửu Vĩ Hồ Thảo cho Tuyết Bảo, Tuyết Bảo đả sớm gấp không chờ nổi bắt được liền ăn luôn.
Tuyết Bảo sau khi ăn Cửu Vĩ Hồ Thảo biểu tình thập phần hưởng thụ, biểu hiện y ngư đang cắn thuốc vậy.
“