Editor: Tĩnh
Sau khi luyện chế thành công dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp, Lâm Sơ Văn cũng coi như là bỏ được một cọc tâm sự.
Tuyết Bảo đứng ở trước gương mà nhảy tới nhảy lui, không ngừng rung đùi đắc ý, lắc lư cái đuôi.
Sở Diệp trước kia hài hước nói Tuyết Bảo là một con xú mỹ hồ, Tuyết Bảo còn sẽ ngượng ngùng, hiện tại không biết có phải hay không bởi vì lông ngày càng dày, nên da mặt cũng trở nên dày, bây giờ Sở Diệp có nói như vậy thì nó cũng thờ ơ.
"Tuyết Bảo giống như có rất nhiều gương."
Sở Diệp ban đầu cũng không có lưu ý chuyện này, nhưng gần đây hắn đột nhiên phát hiện, Tuyết Bảo mỗi lần soi gương, dùng gương giống như là không có lần nào giống nhau cả.
Lâm Sơ Văn gật đầu, đỏ mặt nói: "Đúng vậy."
Tuyết Bảo mỗi lần nhìn thấy cái gương nào xinh đẹp, đều sẽ trộm yêu cầu hắn mua cho.
Rõ ràng rất nhiều gương nhìn đều y như nhau, nhưng Tuyết Bảo chính là muốn mua hắn cũng chẳng biết làm sao.
Lâm Sơ Văn cũng không phải mỗi lần đều mua, Tuyết Bảo cũng đã có mấy chục cái gương, giá của gương cũng không đáng giá bao nhiêu, mấu chốt là Tuyết Bảo luyến tiếc bỏ đi dù là một cái gương, cứ như vậy gương liền chồng chất ở túi trữ vật bên trong, chiếm cứ diện tích không nhỏ trong không gian.
"Tuyết Bảo hình như có sở thích là thu thập gương a!" Giống như kiếp trước của hắn có không ít nữ hài thích thu thập đồ trang điểm, giày, mấy thứ đồ dễ thương linh tinh ấy mà, nơi này cũng có không ít Hồn Thú cũng có sở thích thu thập đồ vật."
Nghe nói không ít loài chim, tước thích thu thập các loại đồ vật đủ mọi màu sắc, như Thực Kim thú thích thu thập các loại đồng kim loại khác nhau, hoặc như Bách Cốt thú càng lợi hại hơn thích thu thập các loại xương cốt......!
So sánh với tới chúng thì sở thích của Tuyết Bảo cũng không tính có gì đặc biệt.
"Tuyết Bảo thích soi gương như vậy, vậy ngươi thích soi gương không?" Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn có chút quẫn bách nói: "Cũng không ghét."
Sở Diệp cười cười, nói: "Ngươi lớn lên đẹp như vậy, không nhắm bản thân nhiều một chút thì sẽ có chút đáng tiếc."
Lâm Sơ Văn: "......"
Lâm Sơ Văn đổi đề tài nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi?"
Gần đây ở địa giới Tử La Tông rất náo nhiệt, mấy ngày gần đây Lâm Sơ Văn đều bận rộn luyện chế dược tề, vẫn luôn ở trong tiểu viện, nay dược tề luyện chế hoàn thành, nên muốn đi ra ngoài giải sầu.
Sở Diệp gật đầu, nói: "Được."
.....!
Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đi đến một tửu lầu phụ cận để ăn cơm.
Trước mắt chính là lúc Tử La Tông đang chiêu thu đệ tử, nên tửu lầu phụ cận Tử La Tông đều chật ních, việc buôn bán nhờ đó mà phát triển không ít.
Bởi vì lo lắng bị vạ lây, nên Sở Diệp chọn tửu lầu có khoảng cách khá xa trung tâm Tử La Tông, dù vậy bên trong tửu lầu vẫn là kín hết chỗ.
"Không biết, lần này công tử nhà ta có thể hay không trúng tuyển."
"Vương gia thiếu gia kinh tài tuyệt diễm, tuổi còn trẻ đã là Hồn Sĩ cấp 8, khế ước thú lại là Trung thượng phẩm Địa Huyệt Nham Long chắc là có thể trúng cử."
"Lần này tham dự tuyển chọn có rất nhiều tu sĩ thiên tài, Hồn Sĩ cấp 9 đã có tới có 37 người, thiếu gia nhà ta vẫn là có chút yếu so vói người ta a!
"Quý công tử nhà ta chính là tuổi còn qua trẻ, nếu là lại chờ thêm ba năm, việc trúng cử chính là nắm chắc."
"Lâm chất nữ khế ước một con Thông Thiên Tước, nó có kỳ năng đó là đi tìm kiếm linh dược, có lẽ có thể trúng tuyển." Thông Thiên Tước tuy rằng sức chiến đấu khiếm khuyết một ít, nhưng phi hành tốc độ rất nhanh, bản lĩnh lớn nhất chính là chạy trốn, nếu là vận khí tốt, có thể tìm được một mảnh dược viên thì cũng là có khả năng trúng cử.
"......."
Sở Diệp, nghe những Hồn Sủng Sư chung quanh nói chuyện, nghĩ những người này cực kỳ giống mấy người lớn trong nhà mà đưa hài tử thi đại học.
Mấy trăm Hồn Sủng Sư có tư chất tốt lại cam tâm tình nguyện chụi nguy hiểm chỉ để tranh giành mấy cái danh ngạch, nhưng họ lại không biết rằng thứ mà họ chịu cực chịu khổ đối mặt với sinh tử để tranh giành thật ra sẽ rất mau thôi nó sẽ chẳng là cái gì nữa thôi.
Bên trong tữu lâu có một nhóm thiếu nam thiếu nữ đang ngồi tụ tập chung một bàn.
"Minh ca ca của ta nhất định có thể được chọn." Giọng nói của thiếu nữ, tự tin tràn đầy.
"Ca ca của ngươi Hồn Sĩ cấp 9, xác thật là rất có khả năng."
Thiếu nữ ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên, ca ca ta ở trong gia tộc là thiên tài trăm năm khó gặp."
"Ca ngươi đúng là rất lợi hại, bất quá, lần này tham dự tuyển cao thủ cũng là rất nhiều." Một tiểu mập mạp lên tiếng.
Thiếu nữ nhìn tiểu mập mạp, có chút bất mãn nói: "Lý mập mạp, ngươi có ý tứ gì, là nói ca ca ta không trúng cứ sao? Ta mét ca ca ta cho ca ta tấu bẹp ngươi bây giờ."
Tiểu mập mạp có chút yểu xìu nói: "Ta không có ý tứ này, ta là nghe nói, Tử La Tông tuyển chọn không chỉ là xem thực lực, còn xem vận khí."
Thiếu nữ kiêu căng ngạo mạn nói: "Thực lực mạnh, thì vận khí tính cái gì a!"
Tiểu mập mạp không nói nữa, cầm một cáu móng heo mà gặm."
Thiếu nữ có chút đắc ý giọng vang vang, nói:, "Ca ca ta lúc 22 tuổi, liền uy chấn - tứ phương, những người cùng tuổi với ca ta lúc đó, lại phần lớn là một đám ăn no chờ chết."
Sở Diệp nghe câu được câu không cuộc trò chuyện của nhóm thiếu niên kia, chờ hắn gặm xong con nướng tôm trên tay, mới bỗng nhiên phản ứng lại câu nói của tiểu cô nương kia hình như là trào phúng hắn ăn no chờ chết sao.
Sở Diệp âm thầm mắt trợn trắng, tiểu nha đầu chết tiệt kia thật không có ánh mắt a! Ai ăn no chờ chết? Hắn không đi tham gia tuyển chọn của Tử La Tông, đó là bởi vì hắn chướng mắt nó?
Hắn là kẻ có chí hướng lớn lao, làm sao lại phải chịu bó buộc bởi một tông môn nhỏ bé chỉ vì chút tài nguyên kia.
Lâm Sơ Văn nhìn biểu tình rối rắm của Sở Diệp nhịn không được mà cười, tông môn ở trong mắt không ít gia tộc thì nó đều là thánh địa, có thể gia nhập tông môn đó có thể xem như quang tông diệu tổ.
Trung tiểu gia tộc nếu là có một tu sĩ gia nhập tông môn, đều phải mở tiệc liên tiếp mấy ngày để chúc mừng một phen.
Tử La Tông lần này thu đệ tử, đều đem những thiếu niên anh tài khắp nơi đều thu hút lại đây, cũng có những người giống hắn cùng Sở Diệp vậy, thực lực cao, nhưng không đi tham gia tuyển chọn, cũng không ít.
Lâm Sơ Văn gắp cho Sở Diệp một khối phù dung tô, cười cười, nói: "Nếm thử cái này, hương vị không tồi."
Sở Diệp cười cười, nói: "Được, để ta nếm thử."
Sở Diệp thầm nghĩ: Món ngon trước mặt, đương nhiên là lấp đầy bụng mới là việc quan trọng, không cần cùng một đám không kiến thức mà so đo vậy chẳng đáng giá chút nào, trong lúc tuyển chọn nguy cơ trùng trùng nói không chừng ca ca của tiểu nha đầu kia không chừng sẽ bị người ta làm