Editor: Tĩnh
"Sở Diệp.” Một đạo âm thanh mang theo sự nghi vấn truyền tới.
Sở Diệp thấy có vài người đang nhìn qua, trong lòng thầm kêu một tiếng “Không xong."
Bạch Mạt Mạt nhìn Sở Diệp, có chút ngạc nhiên nói: “Sở Diệp, ngươi cũng ở chỗ này a!”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp?"
Bạch Mạt Mạt đem ánh mắt đầu hướng về Ngân Tiểu Nhị đang đậu trên vai Sở Diệp, “Sở Diệp, đây là khế ước thú của ngươi sao."
" Đúng vậy." Sở Diệp trả lời.
Tu vi của đám người Bạch Mạt Mạt chỉ là Hồn Sĩ cấp ba bốn, thực lực quá thấp, căn bản là nhìn không thấu thực lực của Sở Diệp, tự nhiên cũng không biết Sở Diệp đã là Hồn Sư.
Tiểu Ngân ghé vào vai Sở Diệp, đôi mắt quay tròn nhìn mấy nữ hài tử.
Sở Hinh Nhi có chút cao ngạo nói: “Sở Diệp, ngươi là tới mua hương phấn sao?"
Ngữ khí cảu Sở Hinh Nhi không tốt hỏi, khi thấy Sở Diệp xuất hiện ở cửa hàng hương phấn đã cảm thấy đối phương thật là hoang đường, chẳng những thích nam nhân, lại còn vào cửa hàng mua hương phấn, một nam nhân lại đi trang điểm hắn không thấy ghê tởm sao.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Hinh Nhi một cái, theo bản năng nhăn nhăn mày.
Sở Hinh Nhi ngữ khí mang theo vài phần cao cao tại thượng, hỏi chuyện lại còn mang theo vài phần trào phúng, làm Lâm Sơ Văn có chút không vui.
Sở Diệp bĩu môi, đạm nhiên nói: “Đúng vậy!”
Sở Diệp lúc mới vừa tiến vào cửa hàng hương phấn, còn có chút ngượng ngùng, bất quá, hiện tại thì không như vậy, lại cảm thấy nam nhân đi mua hương phấn cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Trần Tuyết có chút nghi hoặc nói: “Sở Diệp, ngươi mua hương phấn cho ai dùng sao?
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Là chính mình ta dùng.” Mua cho ong đàn dùng cũng coi như là chính là mua cho mình dùng.
Bạch Mạt Mạt giọng hơi run nhưng rất nhanh lại bình thường lại, không nghĩ tới, ngươi cũng thích mua phấn a! Ngươi nhìn trúng cái nào chưa.
Ta mua cho ngươi.
Sở Diệp: “Không cần......”
“Khách nhân, phấn hoa của ngài đều đã chuẩn bị tốt, tổng cộng 25 vạn 6700 đồng vàng, ông chủ chúng tôi đã bỏ đi số lẻ tổng cộng còn lại 25 vạn đồng vàng.” Nữ tiêu thụ viên nhiệt tình nói.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được."
“25 vạn đồng vàng?” Bạch Mạt Mạt nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.
Bạch Mạt Mạt còn cảm thấy Sở Diệp xuất hiện ở cửa hàng hương phấn là có chút kỳ quái, nhưng bây giờ lại chỉ còn có khiếp sợ.
Mấy tiểu thư bọ họ ngày thường một tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ có một trăm đồng vàng, 25 vạn đồng vàng, đối vài người mà nói, không thể nghi ngờ đó chính là một con số thiên văn.
Sở Diệp lấy ra kim tạp ra thanh toán, đem mấy chục bao phấn hoa thu vào túi trữ vật.
Sở Hinh Nhi nhìn Sở Diệp tốn hơn hai mươi vạn, biểu tình vẫn như cũ bình tĩnh, lại nghĩ đến trước đó cô ta chỉ vì mấy cái đồng vàng mà đã cùng quán một chủ cửa hàng, cò kè mặc cả một ngày, liền cảm thấy có chút mất mặt.
Tuy rằng Sở Diệp có tới mấy chiếc nhẫn trữ vật, nhưng, ngày thường hắn chỉ dùng túi trữ vật.
Bạch Mạt Mạt nhìn Sở Diệp thu hồi phấn hoa, thầm nghĩ: Sở Diệp thật là phát đạt a! Đã dùng tới túi trữ vật, một cái túi trữ vật giá rẽ nhất cũng phải mấy ngàn đồng vàng, mà cái túi trữ vật này có thể đựng nhiều đồ như vậy, chất chấn giá không rẽ.
Trần Tuyết nhìn một màn này, cười nói: “Sở thiếu, gần đây phát tài hả?"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Chỉ là làm một ít buôn bán mà thôi, không kiếm được bao nhiều.”
Bạch Mạt Mạt xoay chuyển tròng mắt, lấy một hộp hương phấn, nói: “Hinh Nhi, ngươi xem đây là hoán nhan a! Ngươi không phải nói đã thích nó thật lâu sao?"
Sở Diệp nhìn thoáng qua hộp phấn trên tay Bạch Mạt Mạt, phát hiện đó đúng là hộp phấn mà khi hắn mới bước vào cửa hàng nữ tiêu thụ viên có giới thiệu cho hắn giá hình như là 3000 đồng vàng thì phải.
Hoán nhan là loại phấn cao cấp, mà nhóm người Bạch Mạt Mạt ngày thường mua đều là loại giá cả tiện nghi một hai trăm đồng vàng một hộp mà thôi.
Lâm Sơ Văn nhìn Bạch Mạt Mạt liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Sở Diệp.
Bạch Mạt Mạt lời này là nới với Sở Hinh Nhi, nhưng đôi mắt lại hướng Sở Diệp mà ngó, Sở Hinh Nhi cũng là trộm nhìn chằm chằm Sở Diệp.
Sở Hinh Nhi vẫn luôn chướng mắt Sở Diệp, nhưng xem Sở Diệp hiện giờ có tiền, thì lại có chút hâm mộ.
Nghĩ đến Sở Diệp đã từng vì mình mà làm đủ thứ, Sở Hinh Nhi đột nhiên có một chút chờ mong, tuy rằng Sở Hinh Nhi càng thích Sở Tư Thần, nhưng có nữ tu nào mà không thích có người vì mà mình vung tiền như rác đâu.
Sở Diệp đại khái là biết ý tứ của mấy nữ hài này, 3000 đồng vàng, thì hiện tại đối với hắn mà nói, bất quá, chỉ là con số nhỏ, nhưng hắn cũng không thích vì mấy người này mà coi tiền như rác.
“Sơ Văn, đồ vật lấy lòng, chúng ta đi thôi.” Sở Diệp nói.
Sở Hinh Nhi thấy Sở Diệp không có phản ứng, mặt đỏ lên, Bạch Mạt Mạt cũng có chút ngoài ý muốn mà làm rớt hộp phấn trên tay.
Bạch Mạt Mạt vốn tính toán chờ Sở Diệp mua cho đồ cho Sở Hinh Nhi, chính mình cũng nhân cơ hội mà mua theo một ít đồ, nhưng thấy Sở Diệp không tiếp lời với nàng, không khỏi có chút thất vọng.
Trần Tuyết đối với phản ứng của Sở Diệp lại không cảm thấy ngoài ý muốn, “Sở thiếu, đây là bằng hữu của ngươi sao?"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"
Trần gia đã điều tra quá Sở Diệp, tự nhiên cũng điều tra qua Lâm Sơ Văn.
“Nghe nói, Lâm thiếu là Dược Tề Sư, kỷ năng luyện dược cũng rất lợi hại? Thật là hạnh ngộ."
Trần Tuyết thầm nghĩ: Sở Diệp tuy buôn bán mật ong kiếm không ít, nhưng cũng không có khả năng trong chốc lát có thể lấy ra hơn hai mươi vạn đồng vàng, có lẽ là nhờ vào buôn bán dược tề của Lâm Sơ Văn.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Tiểu thư quá khen."
Sở Diệp nhìn mấy người kia đã thấy không vui, nói: “Chúng ta còn có việc, đi trước, nơi này hương phấn chủng loại rất nhiều, các ngươi cứ chậm rãi mà chọn."
Bạch Mạt Mạt có chút không cao hứng nói: “Diệp thiếu, khó được gặp gỡ, ngươi không đợi thêm một lát nữa sao?”
Xem Sở Diệp vung tiền như rác mua phấn hoa, Bạch Mạt Mạt còn tưởng nhân cơ hội cọ Sở Diệp một bút, nhưng mắt thấy đối phương phải đi không khỏi có chút “Không tha.”
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Ta cùng Sơ Văn còn có việc cần làm.” Sở Diệp không lại để ý tới mấy nữ tu, lôi kéo Lâm Sơ Văn đi ra ngoài.
......!
Sở Diệp vừa đi, đám người Sở Hinh Nhi cũng không còn hứng thú mà có tiếp tục đi dạo cửa hàng hương phấn.
Bạch Mạt Mạt đứng trước cửa tiệm, nhìn xung quanh khắp nơi, nói: “Người không thấy nữa, bọn họ đi nhanh thật.".
Sở Hinh Nhi có chút tức giận bất bình nói: “Đi thì đi liên quan gì tới ta."
Sở Hinh Nhi phát hiện Sở Diệp ở chỗ này, còn có chút lo lắng người ta đi tìm cô ta gây phiền phức, nhưng hiện tại đối phương đối nàng tránh như là