Editor: Tĩnh
Bao nhiêu tiền?
Sở Diệp nhìn Hoang Diễm Thiên Ngưu, hai tròng mắt sáng lên.
"Ngươi nói xem đem con Hoang Diễm Thiên Ngưu kia bán cho tửu lầu, có thể bán được rất nhiều phải không." Sở Diệp hỏi.
Thịt của Hoang Diễm Thiên Ngưu hẳn là ăn rất ngon, so với loại thịt bò bông tuyết nhất định ăn ngon hơn.
“Con trâu kia còn sống.” Lâm Sơ Văn nói.
Chủ nhân của Hoang Diễm Thiên Ngưu thấy Hồn Thú của mình bị thương, liền lấy thuốc bột rãi lên vết thương của thiên ngưu, Hoang Diễm Thiên Ngưu liền khôi phục được một ít, lung lay đứng lên.
“Lợi hại a! Thật sự còn sống.” Sở Diệp nói.
“Hoang Diễm Thiên Ngưu có một đại đặc điểm, chính là da dày thịt béo, có thể chống đỡ được đại bộ phận công kích.” Lâm Sơ Văn giải thích nói.
Sau khi Hoang Diễm Thiên Ngưu khôi phục được chút ít, lại rải khai chân, hướng tới Dương Chân mà vọt qua.
Sở Diệp có chút khâm phục nói: “Con trâu này đủ dũng cảm a! Vừa mới bị thiên châu tạc cho thương tích khắp người, vậy mà cũng chạy qua đó tiếp.” Thật sự không sợ biến thành trâu nướng sao? Nếu bị nướng khét liền không thể ăn nữa.
Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Hồn Thú thuộc loại ngưu đầu óc chúng không tốt lắm lại còn thích mang thù.” Dù vừa bị thương nặng như thế mà nó cũng không biết sợ là gì.
Dương Chân lại lần nữa lấy ra thêm một miếng ngọc điệp, ngọc điệp phát ra một đạo cường quang, trực tiếp đánh thẳng vào Thiên Ngưu, Hoang Diễm Thiên Ngưu nháy mắt liền vỡ đầu chảy máu, ngọc điệp sau khi phát ra công kích, liền vỡ thành bột phấn.
Hoang Diễm Thiên Ngưu bị ngọc điệp đánh trúng, lại một lần nữa kêu thảm thiết, rồi tẻ ngã xuống mặt đất.
“Cái tên Dương Chân kia thật lợi hại a.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Xác thật lợi hại, bất quá, nhưng chủ yếu vẫn là pháp khí lợi hại."
Những pháp khí mà nội môn đệ tử dùng không có thứ nào mà không tốt đâu, những gia tộc bình thường không thể nào so sánh được.
Trong lúc chiến đấu đệ tử của các tông môn luôn dễ dành chiến thắng đệ tử gua tộc, bởi họ có pháp khí rất lợi hại.
Dương Chân bỗng nhiên phun ra một búng máu.
Sở Diệp xem sửng sốt một chút, “Hắn bị thương sao? Khi nào?
“Độc dược phát tác."
Một Hồn Sư của Trương gia tràn đầy hưng phấn nói.
Dương Chân đầu óc quay cuồng, trước đó hắn đi tìm Trương gia để tìm kiếm trợ giúp, người Trương gia nhiệt tình tiếp đãi hắn, trong lúc hắn không chú ý đã hạ dược trong nước trà.
Dương Chân tuy cảnh giác những lại vẫn là uống xong nửa chén nước trà.
Dương Chân khi phát hiện có chuyện không ổn, liền bỏ chạy khỏi Trương gia, kết quả, tu sĩ của Trương gia truy đuổi không bỏ.
Dương Chân tuy có dùng dược tề giải độc nhưng chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính, nên không bao lâu độc tính lại phát tác.
Độc dược phát tác có chút nhanh, trên mặt Dương Chân hiện lên không ít đường gân tím.
Phát hiện thân thể của mình tình huống chuyển biến bất ngờ, Dương Chân sắc mặt dữ tợn, “Muốn giết ta vật phải xem ai chết trước."
Dương Chân lấy từ trên người ra một quyển trục và kéo nó ra, tức khắc bên trong chiến trường xuất hiện một trận gió lốc, con báo trước đó bị thương chỉ trong nháy mắt đã bị cắt làm đôi, mà chủ nhân của nó cũng bị cuốn theo rồi bỏ mình.
Sở Diệp nhìn con báo bị cắt thành hai mãnh, cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Tuy rằng ở xa chiến trường, nhưng Sở Diệp phát hiện linh hồn lực của bản thân vẫn bị ảnh hưởng, khi quyển trục bị kéo ra, Sở Diệp có cảm giác chính mình cũng bị trận gió kia quét.
Sở Diệp vỗ vỗ ngực, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, “Quyển trục kia thật là lợi hại a!
“Thiên Cương Phong Bạo quyển, đây chính pháp khí bảo mệnh! Giá trị một quyển là từ một trăm vạn, đúng là có tiền.” Lâm Sơ Văn lại lần nữa cảm thán nói.
“Hơn một trăm vạn đắt như vậy?” Sở Diệp nói thầm nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Đương nhiên, ngươi cũng nhìn thấy uy lực của nó rồi đó."
“Nói cũng đúng tiền nào của nấy a!” Một trăm vạn đồng vàng tuy rằng không ít, nhưng nếu có thể bảo vệ tánh mạng của Hồn Sư thì 100 vạn cũng không là gì.
Chỉ sau một hồi chiến đấu Dương Chân đã xuất ra không ít pháp khí, ngọc điệp, Hỏa Thiên Lôi, quyển trục, cũng là hủy đi ít nhất hai trăm vạn đồng vàng, thì số đó cũng bằng tất cả tài sản của một tiểu gia tộc.
“Ta nếu có tiền, cũng sẽ đi mua quyển trục bảo mệnh kia.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, “Cái này quyển trục kia không dễ mua đâu, những quyển trục như vậy thường đều là do Hồn Vương chế tác, mà Hồn Vương muốn chế tác quyển trục, cũng yêu cầu tiêu phí tinh lực cùng thời gian, mà cũng không phải Hồn Vương nào cũng đều nguyện ý mà hao phí thời gian để đi làm thứ này.” Quyển trục của Dương Chân chỉ sợ là do Hồn Vương làm ra.
Sở Diệp: “.....” Nếu nói như thế thì quyển trục kia dù có tiền cũng mua không được.
“Lần tranh đấu này chính là lưỡng bại câu thương.” Lâm Sơ Văn nói.
Từ khi chiến đấu tới giờ, ba Hồn Sư của Trương gia, một đã chết, sau thêm một Hồn Sư chết đi Hồn thú, sau đó thì Hồn Thú Hoang Diễm Thiên Ngưu liền trốn chạy, dư lại một Hồn Sư đang khống chế một con cá sấu, coi như là chưa bị thương tổn gì.
“Con Hoang Diễm Thiên Ngưu kia vậy mà bỏ chạy".
Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Chủ nhân đã chết, Hồn Thú trốn chạy cũng rất bình thường a.”
“Hồn Thú trốn chạy thì ta có thể hiểu.
Vấn đề là con Hồn Thú này trước đó nó biểu hiện thà chết chứ không chịu khuất phục mà.
Kết quả, hiện tại lại công đuôi mà chạy, mà thái độ của nó thay đổi cũng quá nhanh đi." Sở Diệp, nói.
Lâm Sơ Văn nhún vai, Hoang Diễm Thiên Ngưu tuy rằng có chút ngốc, nhưng cũng sợ chết.
“Giết hắn, giết hắn." Trương Phong tràn đầy phẫn nộ nói.
Lần này vây công Dương Chân, là do Trương Phong đưa ra, vốn nghĩ Dương Chân đã mất đi Tử La Tông sẽ dễ dàng khoanh tay chịu chối, ai biết rằng đối phương lại có không ít pháp khí bảo mệnh, bên phía Trương gia đã tổn mất hai Hồn Sư.
Nghĩ đến tổn thất, Trương Phong trong lòng hiện nay đang mang đầy oán hận, Hồn thú của hắn đã chết một người khác cũng chết giờ chỉ còn lại một ngươi là hoàn chỉnh.
Nguyên bản hắn còn tưởng sẽ ở trên người Dương Chân mà kiếm được không ít thứ tốt, dùng để tăng thực lực cho gia tộc, hiện giờ tổn thất lớn như vậy, giờ đây có thể giữ được địa bàn của gia tộc đã là không tồi.
Nếu để Dương Chân đào tẩu, bọn họ sẽ tổn thất rất lớn, Trương Phong chỉ có thể trông cậy vào giết chết Dương Chân, lấy tài nguyên của Dương Chân để đền bù tổn thất.
Trương Dã điều khiển Hồn Thú, hướng tới Dương Chân mà công kích.
Sự tình đã nháo đến bước này, trong lòng Trương Dã đã có chút ý tứ rút lui âm thầm, nhưng ngẫm lại Dương Chân bây giờ đang bị độc tính ảnh hưởng, mà pháp khí bảo mện của hắn hình như cũng đã sử dụng gần hết, bây giờ mà không tấn công thì sẽ bỏ lở cơ hội.
Tuy Tử Hỏa Ma Sư của Dương Chân lợi hại, nhưng lúc trước bị ba