Editor: Tĩnh
Mỗi ngày ba bửa của tiểu bạch hổ, đều là do tiểu hồ ly phụ trách cho nó ăn.
Mà tiểu hồ ly đối với việt đút tiểu bạch hổ ăn, lại nhiệt tình vượt mức bình thường, mỗi ngày đều sẽ cầm tô đồ ăn, mà đuổi theo Tiểu Bạch hổ bắt nó ăn hết.
Tiểu Bạch hổ quá nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của tiểu hồ ly, mỗi lần đều chỉ có thể bị tiểu hồ ly dùng vũ lực mà ép dùng bữa.
Lúc bắt đầu Tiểu Bạch hổ còn nỗ lực chạy trốn, sau vài lần không biết có phải hay không biết mình không phải đối thủ của tiểu hồ ly, nên Tiểu Bạch hổ cũng bắt đầu an phạn mà dùng bữa.
Biết người khởi xướng là Sở Diệp, nên khi Tiểu Bạch hổ mỗi lần nhìn thấy Sở Diệp, ánh mắt đều hiện lên vẻ hung ác.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Sở Diệp sớm đã bị xé ra trăm mảnh.
Sau đó Tiểu Bach hổ dần không phản khán lại, mà âm thầm nhận mệnh, trở nên dịu ngoan không ít, không cần Tuyết Bảo “Dùng tất cả tình yêu để đút cho nó ăn ”, mà chuyển sang ăn cơm một cách tự nguyện.
Thấy Tiểu Bạch hổ không còn có ý phản kháng, Tuyết Bảo liền đối với việc đút ăn này mất đi hứng thú.
Lại qua một ngày, Sở Diệp cuối cùng cũng thay đổi thức ăn cho Tiểu Bach hổ thành Thảo Dược Gà, tiểu lão hổ ôm chậu cơm, ăn vô cùng ngon miệng.
Một con Thảo Dược Gà hơn 7 cân, đã bị ăn sạch sẽ.
“Sức ăn của Tiểu Bạch đúng là không nhỏ a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn ngó Sở Diệp một cái, nói: “Đó là bởi vì bị đói a!” Chờ sau mấy hôm nữa, liền không nhiều như vậy."
Sở Diệp ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
Lâm Sơ Văn nhìn Tuyết Bảo ở trong sân làm “Duỗi thân vận động” một cái, sắc mặt cổ quái nói: “Bản thân Tuyết Bảo chính là không thích ăn rau dưa, nhưng đối với việc bắt người khác rau dưa, lại rất có hứng thú a!
Chú ý thấy Lâm Sơ Văn đang quan sát mình, Tuyết Bảo liền tới ngồi xổm một bên, loạng choạng đuôi to làm ra vẻ mặt vô tội.
Sở Diệp thầm nghĩ: Có câu nói thứ mình không thích thì đừng đẩy cho người khác, nhưng Hồn Sủng thì làm sao mà nghĩ được xa như vậy, đối với một số con lại thích đem việc mình không thích mà bắt người khác làm, để coi thành trò chơi.
Sở Diệp nhìn Tuyết Bảo, thầm nghĩ: Tuyết Bảo vốn không phải là thích đút cơm cho tiểu lão hổ mà là cố tình nhân lúc không ai chú ý đem tất cả rau dưa mà nó phải ăn bắt tiểu lão hổ thay nó ăn hết.
Đúng là một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
Từ sau khi được Sở Diệp cho ăn Thảo Dược Gà tháy độ của tiểu lão hổ đối với Sở Diệp đã thay đổi rất nhiều.
Đúng là đồ ăn có thể làm mê muội đầu óc người khác mà.
Tiểu Bạch có tư chất xuất chúng, nên sau khi đủ hấp thu hết dược lực của Thảo Dược Gà, lông trên người liền trở nên sáng bóng hơn rất nhiều.
Nhưng Tiểu Bạch hổ rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, ngẫu nhiên ăn một con Thảo Dược Gà, thì có thể xem như bổ sung hao tổn của trước kia, nhưng nếu ăn quá nhiều, sẽ dễ gây ra tình trạng thân thể không thể chuyển hóa hết dược lực mà tích tụ thành độc tố trong cơ thể.
Sau khi cho Tiểu Bạch hổ ăn Thảo Dược Gà, Sở Diệp liền đem thức ăn củaTiểu Bạch hổ đổi thành thịt Gà Trân Châu.
Do có kinh nghiệm kinh khủng từ việc phải ăn rau trước đó, nên khi Tiểu Bạch hổ ăn Gà Trân Châu cũng không có kháng nghị gì.
Lâm Sơ Văn dựa đầu vào cửa sổ, nhìn tiểu lão hổ, nói: “Tiểu Bạch, gần đây tính tình giống như đã khá hơn rất nhiều a!"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là vậy!” Từ một con hùng hải tử mà trở nên ngoan ngoãn quả là không dễ.
“Muốn chuẩn bị khế ước sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta cảm được quan hệ của ta và nó đã thân mật hơn rất nhiều, nên cũng có thể suy xét về chuyện này."
“Ngươi xác định, quan hệ của ngươi và nó đã thân mật hơn rất nhiều?” Lâm Sơ Văn thật sự nhìn không ra, Sở Diệp cùng Tiểu Bạch hổ có quan hệ thân mật ở nơi nào.
“Đúng vậy! Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy sao?” Sở Diệp hai tròng mắt sáng long lanh hỏi.
Lâm Sơ Văn: “......” Sở Diệp thật sự quá tự tin a!
Sở Diệp nhìn biểu tình của Lâm Sơ Văn, nói: “Trước, tiểu lão hổ mỗi lần thấy ta đều là nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại hắn nhìn thấy ta, đều sẽ nhắm mắt lại ngủ.”
Lâm Sơ Văn: “.......” Tiểu Bạch hổ nhắm mắt lại ngủ, cũng không phải là bởi có hảo cảm với Sở Diệp, mà nó hiểu rằng ở cùng một mái hiên, không thể không cúi đầu, nên giờ là nó lười phản ứng với Sở Diệp thì có, Lâm Sơ Văn cảm thấy tiểu lão hổ, hiện tại là đang giấu tài, nó đang thời khắc chuẩn bị phản công.
“Bằng không, lại dưỡng mấy ngày đi?”
Sở Diệp cười, nói: “Yên tâm đi, khế ước với Tiểu Bạch hổ, cũng không phải chỉ là dựa quan hệ tốt không đâu."
Bạch Hổ là loại Hồn Thú có thiên tính cao ngạo, muốn khế ước, yêu cầu dựa vào là thực lực để áp đảo, mà không phải là dựa vào quan hệ.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng."
Lâm Sơ Văn rất rõ ràng, Sở Diệp có linh hồn lực rất gần với Cực phẩm linh hồn lực, bản thân lại là Hồn Sư, nếu hiện tại Tiểu Bạch hổ là Chiến Tướng cấp, mà Sở Diệp nếu muốn khế ước với nó tự nhiên sẽ không dễ dàng, nhưng đối phương hiện giờ chỉ là ấu tể, muốn khế ước cũng không phải là một việc khó.
Vài ngày sau, Sở Diệp cùng tiểu lão hổ hoàn thành lấy máu nhận chủ.
Tiểu Bạch hổ tuy rằng trong quá trình khế ước, không ngừng nhe răng nhếch miệng kháng nghị, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi sức tấn công mãnh liệt mà linh hồn lực của Sở Diệp tạo ra, cuối cùng nó vẫn là cùng Sở Diệp ký kết khế ước thành công.
Sau khi hoàn thành quá trình ký kết khế ước, Tiểu Bạch hổ giống như đã nhận mệnh, nên đã ngừng làm ầm ĩ.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là lai lịch của tiểu lão hổ có chút không tầm thường."
Sau khi Sở Diệp mới hoàn thành ký kết khế ước, thì đã bắt đầu liên kết tiếp thu ký ức của tiểu lão hổ.
Lâm Sơ Văn có chút tò mò nói: “Như thế nào mà không tầm thường."
“Dựa theo ký ức truyền thừa thì cha mẹ của tiểu lão hổ đã bị một thế lực lớn nào đó bắt giữ và nuôi dưỡng, là mỗi lần cha mẹ nó sinh hạ ra hổ con, thì liền sẽ bị người của cái thế lực lớn kia ôm đi khế ước, mà cha mẹ nó đã mở linh trí, không muốn con cái của tụi nó tiếp tục sống dưới gông cùm xiềng xích của thế lực lớn kia, mà vừa lúc, cọp mẹ lúc đó đã hoài song thai, cha mẹ của nó liền trộm đem một con trong số chúng phong ấn, rồi ngụy trang thành Bạch Li Miêu rồi đem chúng đi.
Mà cái phong ấn này tựa hồ có chút lợi hại, nó khiến cho tiểu lão hổ sẽ có hình dáng giống như tiểu li miêu cho đến khi nó tiến giai Chiến Tướng cấp thì phong ấn kia sẽ từ từ được gở bỏ.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Ta xưa nay chưa từng nghe nói ở Vân Châu có thế lực lớn nào nuôi dưỡng Bạch Hổ cả a!” Nếu có thì đã sớm truyền ra tiếng gió."
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Hình như cha mẹ của Tiểu lão hổ đã dùng phương pháp đặc thù để truyền tống nó tới đây, mà nơi mà thế lực kia ở cũng rất xa Vân Châu.
“Xa hơn Vân Châu cở bao nhiêu lận?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng ta chất chấn nó ở rất xa với chúng ta.” Sở Diệp có loại dự cảm, hắn hôm nay nếu đã dám dưỡng con Tiểu Bạch hổ này thì hắn sớm muộn gì sẽ cùng cái kia thế lực lớn kia trở thành kẻ thù.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Nếu xa như vậy, có lẽ cả đời chúng ta cũng sẽ không gặp gỡ.
Mặt kệ chuyện đó đi, trước lo nuôi tiểu lão hổ đã.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng nghũ như vậy.
Tiểu Bạch hổ tựa vào một bên nghe Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tâm sự, thường xuyên quan sát Sở Diệp với ánh mắt ai mượn ngươi nuôi ta.
Sở Diệp xoa Tiểu Bạch hổ đầu, ghét bỏ nói:, “Ngươi còn ở đó mà ủy khuất, phải biết rằng ngươi được đi theo một người chủ nhân là anh tài thiếu niên như ta dễ lắm sai a! Được theo ta, đó là ngươi đã tu luyện tám đời mới có được đấy."
Tiểu Bạch hổ liếc Sở Diệp một cái, cảm thấy Sở Diệp giống như một tên ngốc đang ngồi không mà khoác lác.
Sở Diệp lắc đầu, âm thầm khinh thường Tiểu Bạch hổ không có ánh mắt.
Biết Tiểu Bạch hổ là giống ngoại lai, đã làm cho tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân đối với Tiểu Bạch hổ có rất nhiều hứng thú, liền bắt đầu quấn lấy Tiểu Bạch hổ dò hỏi lai lịch, dò hỏi đặc sản, mỹ thực ở nơi kia, rồi hỏi đủ thứ trên trời dưới đất.
Tiểu lão hổ ở sinh ra không bao lâu, đã bị đưa đi, nên đối với nơi mình sinh ra cũng không có nhiều hiểu biết, cũng không có biện pháp trả lời những vấn đề mà tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân hỏi nó.
Không có được tin tức mình muốn, tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân lièn cười nhạo Tiểu Bạch hổ vụng về, trí nhớ kém, đối với nơi mình sinh ra mà cái gì cũng không biết, chọc tới tiểu lão hổ tức giận đến rống to.
Lâm gia.
Lâm Mộng Dung nhìn Lâm Tư Tuyết nổi giận đùng đùng có chút nghi hoặc nói: “Tư Tuyết, ai chọc ngươi sinh khí, ngươi hình như tâm tình không tốt lắm."
Lâm Tư Tuyết rầu rĩ nói: “Viên Bân!”
“Viên Bân, như thế nào lại là hắn? Các ngươi quan hệ không phải rất