Editor: Tĩnh
Vừa về tới động phủ Tiểu Bạch liền nhảy ra muốn Sở Diệp đưa Tinh Nguyệt Lưu Tương.
“Muốn nhiều ít.” Sở Diệp hỏi.
“Toàn bộ."
Sở Diệp: “......” Tiểu Bạch cũng quá bá đạo, một lần liền muốn toàn bộ, “Ngươi sao ăn nhiều như vậy?
Tiểu Bạch mặt đỏ lên, nói: “Không phải ta muốn ăn, là Mặc Nắm muốn ăn."
Mặc Nắm bên cạnh Tiểu Bạch vô tội “Anh” một tiếng.
“Chỉ có thể cho ngươi một phần hai, không thể ăn một mình."
Tiểu Bạch cắn chặt răng, gật đầu, nói: “Được một nửa liền một nửa."
Sở Diệp phân một nửa Tinh Nguyệt Lưu Tương cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ôm cái chai, tràn đầy hưng phấn chạy đi.
Lâm Sơ Văn đi đến, “Ta vừa mới thấy Tiểu Bạch vội vội vàng vàng chạy đi.” Tiểu Bạch hình như khi nhìn thấy hắn, giống như có điểm né tránh, giống như làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đại khái là tìm một nơi dùng Tinh Nguyệt Lưu Tương đi."
Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Bạch, bỗng nhiên bừng tỉnh, “Tiểu Bạch rất thích Tinh Nguyệt Lưu Tương sao?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Ngày thường thích giả trang đại lão, vừa đến thời khắc mấu chốt liền lộ nguyên hình."
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Tiểu Bạch nếu là thích vậy thì mua thêm một ít."
Tiểu Bạch vừa mới tiến giai đâu, nếu đã thích Tinh Nguyệt Lưu Tương thì để nó dùng nhiều một ít, cũng có thể nhanh chóng củng cố tu vi.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, không nghĩ tới Tiểu Bạch lại thích Tinh Nguyệt Lưu Tương, quả nhiên vẫn là bảo bảo."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, cười cười, nói: “Ngươi nếu mà nói Tiểu Bạch như vậy, sợ là lại cùng ngươi sinh khí."
Sở Diệp: “......” Tựa hồ là như vậy a! Rõ ràng là bảo bảo nhưng lại không cho người ta nói.
Có được Huyễn Vụ Sát, Sở Diệp lại lần thứ hai treo bài bế quan ngoài động phủ, bắt đầu chuẩn bị cho Tiểu Thải hóa sát tiến giai.
Tiểu Thải đối Bách Thú Sát thập phần kiêng kị, nhưng đối với Huyễn Vụ Sát lại thập phần ưa thích.
Lâm Sơ Văn mở nắp bình chứa Huyễn Vụ Sát, Tiểu Thải liền tràn đầy say mê hút hai hơi.
Tiểu Thải thân hình nho nhỏ, ăn uống lại không nhỏ, chỉ hút có hai hơi mà đã đem sát khí trong bình giảm còn phân nữa.
Huyễn Vụ Sát bao phủ lấy Tiểu Thải, Tiểu Thải như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Hấp thu sát khí cánh của Tiểu Thải liền rở nên rực sáng quanh thân thì lập loè những vầng sáng bảy màu, tinh xảo giống như một viên lưu li tuyệt mỹ.
Tiểu Thải phe phẩy cánh không ngừng ở không trung bay múa.
Tốc độ phi hành của Tiểu Thải là phi thường mau, ở không trung chỉ để lại đạo đạo tàn ảnh.
Sở Diệp dường như thấy được ngàn trăm con bướm, chúng nhẹ nhàng đập cánh, Sở Diệp như lạc một rừng hồ điệp.
Lâm Sơ Văn lây Sở Diệp một phen, Sở Diệp mới thanh tỉnh lại.
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Làm sao vậy?’
Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi lâm vào ảo cảnh.”
Lâm Sơ Văn nhíu mày, lấy linh hồn lực của Sở Diệp, hẳn là có thể dễ như trở bàn tay mà tránh thoát được ảo cảnh nhưng Sở Diệp lại phóng túng chính mình sa vào ảo cảnh, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sở Diệp không thèm để ý nói: “Có cái gì đâu, Tiểu Thải cũng không có ác ý.” Làm không tốt, hắn còn có thể chiếm tiện nghi, lần trước cũng là nhờ Tiểu Thải thêu dệt ảo cảnh, hắn liền chiếm được đại tiện nghi.
Tựa hồ biết Sở Diệp suy nghĩ cái gì, Lâm Sơ Văn có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Sở Diệp một cái, Sở Diệp liền thu lại vẻ mặt.
“Tình huống Tiểu Thải như thế nào rồi?” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn tươi cười, tin tưởng nói: “Hẳn là không thành vấn đề.
Tiểu Thải tư chất chỉ có thể tính là hơi tốt nên khi tiến giai Chiến Tướng vẫn là có một chút nguy hiểm, nhưng may là Huyễn Vụ Sát cùng Tiểu Thải rất phù hợp, nên khi tiến giai nguy hiểm đã bị giảm xuống rất thấp.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, mỗi loại Hồn Thú khi tiến giai, quan trọng nhất là tìm được sát khí phù hợp.” Không uổng phí hắn dùng trăm năm Duyên Thọ Thảo, để đổi lấy Huyễn Vụ Sát.
Lâm Sơ Văn cười khổ một tiếng, nói: “Đúng vậy! Sát khí phù hợp là rất quan trọng.” Đáng tiếc, đại bộ phận người có thể được sát khí là đã may mắn lắm rồi, đâu ra mà tuyển với chọn."
Tiểu Thải lại không trung bay múa, trên cánh rơi xuống một lớp bột phấn.
Tiểu Thải đập hai phiến cánh lại với nhau liền tạo ra một cảnh đào nguyên tiên cảnh, Tiểu Thải trước kia khi tạo ra ảo cảnh, còn có chút thô ráp, này ngưng kết ảo cảnh đã chân thật hơn rất nhiều, Sở Diệp thấy được một biển hoa mênh mông vô bờ bến.
Tiểu Thải lại đập cánh, Sở Diệp lại giống như đang ở trong một biển Hồn Thú, chung quanh tất cả đều là các loại Hồn Thú, có hồ ly, tiểu miêu, lão hổ, sư tử, một đám đang không ngừng chạy giởn.
Hình ảnh lại chuyển, Sở Diệp lại giống như tiến vào một cung điện được làm bằng vàng, trong cung điện tất cả đều là vàng, các loại đồng vàng, kim nguyên bảo, kim khối, có cả những pho tượng làm bằng hoàng kim, cái gì cần có đều có cả.
Lâm Sơ Văn lại lay Sở Diệp một phen, nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi đang làm gì đấy?”
Sở Diệp cười cười, nói: “Ta thấy có vô số vàng."
Lâm Sơ Văn bất đắc dĩ nói; “Đều là giả.” Lâm Sơ Văn có chút hết chỗ nói rồi, Sở Diệp rõ ràng biết những cái đó đều là giả, còn mặc kệ chính mình sa vào đó.
“Tại ta xưa nay chưa từng thấy qua núi vàng.
Dù là giả cũng không sao a!”,
Lâm Sơ Văn: “.......”
Sau ba canh giờ, Tiểu Thải đã đem Huyễn Vụ Sát hấp thu hoàn toàn, thành công tiến giai Chiến Tướng.
Tiểu Thải tiến giai Chiến Tướng, cả người liền trở nên tinh xảo hơn rất nhiều, ảo thuật cũng tiến bộ vượt bậc.
Tiểu Thải vừa mới tiến giai, còn chưa thể khống chế tốt năng lực của bản thân, lại theo bản năng mà tạo ra thêm vài ảo cảnh.
Lâm Sơ Văn đem Tiểu Thải thu vào Hồn Thất, để Tiểu Thải tu dưỡng mấy ngày, chờ tình huống ổn định, thích ứng được cấp bậc lại thả ra.
“Thành công a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!
Sở Diệp ôm hai tay, nói: “Thật tốt quá.” Thêm Tiểu Thải, thì hắn cùng Sơ Văn trên tay đã có 4 con Chiến Tướng Hồn Thú, có thể sánh ngang với không ít gia tộc trung lưu rồi đấy.
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn ở trong động phủ bế quan, ngoại giới lại là đồn đãi sôi nổi.
Tin Huyễn Vụ Sát bị hai người thu mua đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Úc Hưng Trung thật là không có cố tình truyển ra tin tức sát khí bị đổi đi, chỉ là, bởi vì khi Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sau khi rời khỏi, Úc Hưng Trung liền rời khỏi Lưỡng Giới Thành.
Úc Hưng Trung trên tay có sát khí, hành tung đã bị không ít người nhìn chằm chằm.
Kết quả, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vừa ly khai, Úc Hưng Trung liền rời đi, không khỏi làm người liên tưởng, Úc Hưng Trung đã có được thứ mình muốn, cho nên, vội vã rời đi tìm một chỗ kéo dài thọ mạng bản thân.
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn sau khi về đến động phủ, thì liền treo bài bế quan, không khỏi làm người ta cảm thấy suy đoán chính là thật.
“Võ lão bản, ngươi xem việc Sở thiếu thu mua lại sát khí trên tay Úc Hưng Trung là có thật không?” Phàn Thiên Văn hỏi.
Võ Phong khô cằn cười, nói: “Cái này ta cũng không biết."
Võ Phong thầm nghĩ sát khí hẳn là đã bị Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đổi đi, Sở Diệp chân trước