Editor: Tĩnh
Sáng sớm Lâm Sơ Văn tỉnh lại, phát hiện mình trong lòng ngực Sở Diệp không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ngươi tỉnh?” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn “Ân” một tiếng, có chút quẫn bách nói: “Đè nặng ngươi?”
Sở Diệp cười cười, nói: “Không có việc gì, đè không nặng, thân thể ta rất rắn chắc.
Lâm Sơ Văn nghe vậy, nhịn không được mà đỏ mặt.
“Chúng ta nướng hai ổ trứng kiến để ăn, rồi về thôn đi.” Sở Diệp đề nghị nói.
Lâm Sơ Văn gật gật đầu.
Tay nghề Sở Diệp không tồi, nướng trứng kiến hương vị tươi ngon, làm Lâm Sơ Văn trong vô thức ăn một đám.
Hai người đều ăn tới no, no rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà về thôn.
Sau khi Sở Diệp trở lại tiểu viện, liền đi buồng ong bên trái đại sảnh xem xét tình huống của Ngân Sí Ong.
Thủ hạ của Tiểu Ngân, đã có gần 300 con Ngân Sí Ong có phẩm cấp, Sở Diệp đem buồng ong bên trái xây dựng độc lập vì muốn dùng nó để an trí cho những con Ngân Sí Ong có phẩm cấp ở.
Những con Ngân Sí Ong có phẩm cấp đó ủ mật sản lượng tuy ít nhưng có giá trị cao hơn với ong bình thường.
Buồng ong bên trái đã để không ít trứng kiến, nếu không lầm thì hơn phân nữa trứng kiến đều để vào đó.
Sau khi Ngân Sí Ong ăn trứng Hỏa Tinh Kiến, trứng Hỏa Tinh Kiến vốn sắp thành một ngọn núi nhỏ đã nhanh chống bị ăn bớt đi từng chút mà mắt thường có thế nhìn thấy.
Sau khi ăn trứng kiến trứng linh quang trên người Ngân Sí Ong lưu chuyển, xem ra trứng kiến có rất nhiều chổ tốt cho ong đàn.
Sở Diệp từ trong sào huyệt Hỏa Tinh Kiến mang về hơn 1 vạn viên trứng Hoả Tinh Kiến nhưng không đến năm ngày đã bị cắn nuốt không còn.
Sau khi trứng của Hỏa Tinh Kiến bị ăn sạch, tố chất chỉnh thể của ong đàn tăng lên không nhỏ, lại có mấy con Ngân Sí Ong đột phá tới rồi cấp 1.
Năm ngày sau, Tiểu Ngân lại ăn thêm cái trứng Kiến Vương thứ hai, liên tục dùng hai quả trứng Kiến Vương, tuy rằng Tiểu Ngân không có tiến vào cấp 7, nhưng hơi thở trên người đã nhưng trọng không ít, mà những thuộc hạ của Tiểu Ngân thực lực tăng lên không nhỏ nên đã trợ giúp cho chiến lực ong đàn dâng lên càng thêm nhanh chóng.
Tiểu Ngân chụp phủi cánh, đi theo tiểu hồ ly nói cái gì đó, nhưng tiểu hồ ly có chút khó xử lắc lắc đầu.
Tiểu Ngân thì không ngừng cố gắng cùng tiểu hồ ly nói hai câu, nhưng Tuyết Bảo tiếp tục khó xử ném cái đuôi mà từ chối.
Không được tiểu hồ ly đáp ứng, Tiểu Ngân lại cấp xoay quanh tiểu hồ ly.
Sở Diệp đi vào phòng, tức giận nhìn Tiểu Ngân, nói: “Tiểu Ngân, ngươi lại muốn khuyến khích Tuyết Bảo làm gì nữa, bảo nó giúp ngươi tấn công con tiểu ong chúa kia cùng ong đàn của nó hả?”
Tiểu ong chúa Đông Sơn có mấy thuộc hạ Ngân Sí Ong cấp 8, cực kỳ khó đối phó, nếu Tuyết Bảo lại đi theo, khó tránh được lại bị đánh.
Tiểu Ngân phe phẩy cánh, vô tội chớp động con mắt.
“Ngươi không cần mỗi lần đều khuyến khích Tuyết Bảo, ngươi không sợ bị chít nhưng Tuyết Bảo chính là sợ.”
Tiểu Ngân có thể bay mà bản thân vẫn là ong chúa, còn Ngân Sí Ong đàn trời sinh kiêng kị năng lực của nó, tuy rằng thuộc hạ của tiểu ong chúa không tán thành hắn làm đương vương, nhưng cũng chỉ là đuổi hắn đi, nhưng cũng không có chít nó.
Tuyết Bảo liền bất đồng, tuy rằng Tuyết Bảo cấp bậc không thấp, nhưng nếu là bị đàn ong dây dưa tuy rằng tánh mạng không sau nhưng lại có khả năng bị chít thành đầu heo.
“Ta nói ngươi an phận một ít, chỉ cần nhẫn nại một chút, chờ khi vào cấp 7, thì đám Ngân Sí Ong kia tự nhiên không ai dám chọc ngươi, còn bây giờ không cần phải mạo hiểm.”
Lúc trước, Tuyết Bảo bị Tiểu Ngân lừa gạt nó dẫn nó đi tìm ong đàn phiền toái, kết quả sau khi trở về trên người sưng lên một vòng, Lâm Sơ Văn phải giúp Tuyết Bảo luyện chế dược tề giải độc, sau hơn nửa ngày mới tốt lên.
Tiểu Ngân phe phẩy cánh, ê ê a a cùng Sở Diệp giao lưu lên.
Lâm Sơ Văn đi vào phòng, nhìn thấy Sở Diệp đang cau mày, trong lòng hiện lên vài phần nghi hoặc.
“Làm sao vậy?”
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái, nói: “Tiểu Ngân nó nói có cái địa phương nào đó đang triệu hoán nó, giống như bên trong có cái gì đó có thể trợ giúp hắn đột phá gông cùm xiềng xích mà huyết mạch tạo ra, tiến giai lên cấp 7”
Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, nói: “Như vậy sao? Như thế là chuyện tốt.”
Hồn Sủng có thiên phú là một chuyện, nhưng không có cơ duyên thì phẩm tướng Hồn Sủng dù cao cũng khó mà lên cấp, từ tình huống hiện tại mà xem Tiểu Ngân vẫn rất có phúc duyên.
“Ngươi cảm thấy đây là chuyện tốt?” Sở Diệp hỏi.
“Đã không ít Hồn Sủng Sư, dù nằm mơ cũng muốn tìm được cơ duyên mà không được đấy, còn Tiểu Ngân số phận của nó như vậy đã tốt hơn người khác vài phần.”
“Từ cấp 6 lên cấp 7 mà muốn đột phá cũng không phải là chuyện dễ dàng, Tiểu Ngân tuy rằng đã ăn hai quả xích huyết của Kiến Vương, nhưng vẫn có chút không đủ nếu không có cơ duyên đặc biệt thì qua ba bốn tháng cũng chưa chắc có thể đột phá, ta cảm thấy nguy hiểm cũng không quá lớn, có thể đi nhìn thử.”
Trước đó Lâm Mộng Dung tới một chuyến đã làm cho Lâm Sơ Văn luôn cảm giác có chút bất an, nếu Tiểu Ngân có thể sớm chút tiến cấp cũng coi như là một chuyện tốt.
“Ba bốn tháng, lâu như vậy?” Sở Diệp nói thầm nói.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, nói: “Hồn Sủng vốn dĩ tiến giai đã rất khó a! Con Hoàng Ngưu của Trần gia kia, đã vài thập niên vẫn chỉ có cấp 2, còn có Sở gia cảu ngươi có bao nhiêu Hồn Sĩ lại có bao nhiêu Hồn Sư đâu? Lâm gia chúng ta, có không ít lão già đều dừng lại ở Hồn Sĩ Lục giai đã vài thập niên, không được có tiến lên thêm đấy.”
Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: “Tiểu Ngân không giống vậy.”
“Nơi nào không giống nhau?” Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp không cần nghĩ ngợi nói: “Nó ăn nhiều như vậy!”
Hoàng Ngưu Trần gia kia có thể dùng bao nhiêu Hồn Tinh, Tiểu Ngân nó chính là mỗi ngày đều ôm Hồn Tinh mà gặm, Tiểu Ngân thân hình thì nhỏ, lượng tiêu hao lại gắp mấy trăm lão đầu Hoàng Ngưu kia.
Lâm Sơ Văn: “……”
Tiểu Ngân tựa hồ bị Sở Diệp nói tới sinh khí phát ra từng trận thét chói tai.
Sở Diệp cắm eo, rầu rĩ nhìn Tiểu Ngân, thầm nghĩ: Tiểu Ngân cũng không biết lại tức giận cái gì, hắn lại cũng đâu có nói sai.
Tiểu Ngân chẳng những ăn nhiều, ong đàn cũng chưa ăn được như nó.
“Nháo cái gì mà nháo, ngươi còn có mặt mũi nháo sao, ngươi ăn chẳng lẽ không nhiều sao?”
Tiểu Ngân phành phạch cánh trợn mắt nhìn Sở Diệp
Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân cùng Sở Diệp tranh cải, cảm thấy này một người một ong giống như hai tiểu hài tử.
Lâm Sơ Văn khuyên giải Sở Diệp an ủi, nói: “Tiểu Ngân tuy rằng ăn hơi nhiều một chút nhưng hắn tu luyện lại tiến rất nhanh, cùng Hồn Sủng bình thường