Editor: Tĩnh
Thời gian thấm thoát trôi, thời tiết cũng đã bắt đầu ấm lên.
Vì muốn tìm kiếm sát khí Sở Diệp đã đem tất cả tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mà nhớ lại một lần nhưng cũng không tìm ra được biện pháp nào tốt cả.
Trong tiểu thuyết có nhắc đến một số người may mắn có được sát khí nhưng lại không nhắc rõ những người đó là ai, manh mối quá mơ hồ nên coi như chẳng tìm được biện pháp gì cả.
Trong khoảng thời gian này thực lực của Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân cũng đã năng lên không ít, đặc biệt là Tuyết Bảo nó đã dành ra một khoảng thời gian để tập luyện cách khống chế ngọn lửa một cách nhuần nhuyễn nhất, ví dụ nếu Tuyết Bảo muốn nung chảy đá thì cỏ cây quanh đó tuyệt đối sẽ không bị tổn hại.
Tuyết Bảo đã có thể nén lửa lại thành như quả cầu rồi ném vào một điểm cố định, trên vách đá trên sơn động đã có trên trăm cái lỗ do Tuyết Bảo luyện tập mà tạo ra.
“Sát khí a! Sát khí, như thế nào mới có được sát khí đây?” Sở Diệp dựa vào vách tường, chán đến chết lẩm bẩm tự nói.
"Sát khí thì cứ từ từ rồi suy xét, chuyện gắp rút bây giờ là đi tìm thứ mà gia gia để lại."Lâm Sơ Văn nói.
Trong các Dược Tề Sư có lưu truyền một câu đó là quen tay hay việc, dựa vào luyện tập liên tục để năng cao trình độ, Lâm Sơ Văn cũng làm y như thế xác suất thành công khi phối dược cũng năng lên không ít, nhưng trong tay Lâm Sơ Văn không có quá nhiều phối phương để luyện tập nên trình độ tăng lên của hắn cũng chỉ hữu hạn, từ đó Lâm Sơ Văn càng mong muốn phải sớm lấy được truyền thừa mà gia gia hắn để lại cho hắn.
Để hắn có thể năng cao trình độ của bản thân lên cao hơn.
Mặc dù có được sát khí nhưng tỷ lệ thành công từ Hồn Sĩ lên Hồn Sư cũng chỉ có ba thành cơ hội, nhưng đó là khi Hồn Sủng tư chất không quá tôt.
Còn Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo tư chất rất tốt nên xác suất thành công lên tới tám thành, nhưng Lâm Sơ Văn vẫn muốn phải năng cao lên khả năng tấn giai thành công cho bọn nó.
Nếu hắn có thể luyện chế được dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp cho Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân dùng thì khi tấn cấp Chiến tướng sẽ càng dễ dàng hơn.
Lấy trình độ hiện tại của hắn nếu luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp thì vẫn còn hơi miễn cưởng, vì vậy hắn muốn phải càng sớm càng tốt lấy được truyền thừa mà gia gia để lại vậy thì hắn có thêm được vài phần tự tin.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy, chúng ta đi thôi."
Tung tích của sát khí hiện tại cũng không tìm được chi bằng bây giờ đi tìm đồ vật mà gia gia của Sơ Văn lưu lại thì càng thiết thực hơn.
Sở Diệp âm thầm nghĩ đồ vật mà gia gia của Lâm Sơ Văn lưu lại chất chấn không phải là thứ bình thường, nếu không hắn cũng không thể lấy thân phận pháo hôi mà tồn tại lâu như vậy.
...........!
Hai ngày sau.
Một chiếc xe ngựa đang chạy băng băng trên đường, Sở Diệp ngồi đằng trước tâm tình thoạt nhìn không tệ.
Lâm Sơ Văn ngồi bên cạnh Sở Diệp nhíu mày đầu, nói: “Bên ngoài gió có chút lớn, ngươi vào bên trong xe ngựa nghỉ ngơi đi ở đây cũng có Tuyết Bảo lo liệu rồi.
Chiếc xe ngựa cùng ngựa là Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp mua được ở một thành trấn mà bọn họ đi qua trước đó, con ngựa kéo xe là một con Ô Chuy Mã cấp 4, khi mua nó người bán kia có nói nó bản tính kiệt ngạo vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn vậy còn chưa xong lại còn có tật xấu là thích đá người.
Vậy mà Sở Diệp nói không sao và quyết định muốn mua nó.
Tuy Ô Chuy Mã tính tình không tốt nhưng nó lại bị Tuyết Bảo ngồi trên đỉnh đầu dù tính có xấu mấy cũng không giám làm rộn bởi cấp bậc nó thấp hơn Tuyết Bảo rất nhiều, bị Tuyết Bảo ngồi trên đầu y như thái sơn áp đỉnh thì nó dù cứng đầu tới mấy cũng phải an phận lại.
Sở Diệp lắc đầu, nói:" Không cần khó khăn lắm mới được hít thở bầu không khí như thế này ở ngoài đây thoải mái hơn."
Sở Diệp suốt nữa năm qua đều ở trong sơn động, sớm đã thấy bức bối nay được ra ngoài làm cho hắn cảm giác y như rằng đã tìm lại được tự do.
Lâm Sơ Văn cười, nói: “ Vậy cũng được."
Sở Diệp thưởng thức phong cảnh hai bên đường tâm tình cũng thoải mái dễ chịu hơn.
Xe ngựa chạy tới một giao lộ gặp phải một đoàn xe khác chận đường.
Lâm Sơ Văn bảo tiểu hồ ly kêu Ô Chuy Mã nhường đường cho chiếc xe ngựa kia, tránh cho không nó dở chứng.
Xe ngựa phía đối diện có một tiểu cô nương mặc bộ xiêm y mà vàng ló đầu ra khỏi xe ngựa.
“Tỷ tỷ, ngươi xem tiểu hồ ly kia thật xinh đẹp."
" Đúng là rất xinh đẹp."
“Tiểu ca, con hồ ly ngươi có bán hay không?
Sở Diệp nhìn qua tiểu cô nương ở chiếc xe ngựa bên kia, mặt lãnh nói:" Không bán."
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này đúng là không mắt, lại có thể đem Tuyết Bảo trở thành sủng vật.
Hứa Thiến nghe vậy, có chút uể oải.
Tuyết Bảo đứng lên xù lông đuôi, có chút khinh thường liếc mắt nhìn Hứa Thiến một cái.
Hứa Thiến bị Tuyết Bảo liếc mắt một cái, cũng không tức giận, ngược lại phát ra một tiếng, kinh hô: “Hảo đáng yêu”.
Sở Diệp lắc đầu, thầm nghĩ: Đúng là lớn lên đáng yêu thật sự có thể muốn làm gì thì làm a! Kiếp trước, gấu trúc lớn một thân béo ú ai gặp cũng khen đáng yêu, nhưng con người mà mà béo ú như gấu trúc thù bị kêu là đồ mập chết tiệt.
Sở Diệp thò lại gần nói khẽ với Lâm Sơ Văn nói: “Tuyết Bảo càng ngày càng xinh đẹp, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt bây giờ là câu dẫn tiểu cô nương, nếu lần sah câu dẫn tới một con hồ ly cái tới, nói không chừng có thể sinh ra một đống tiểu hồ ly."
Lâm Sơ Văn trừng mắt nhìn Sở Diệp, bất đắc dĩ nói: “Tuyết Bảo còn nhỏ lắm.”
“Hai vị bằng hữu, suy xét một chút được không ta ra 5000 đồng vàng thế nào? 5000 đồng vàng, không ít.” Hứa Thiến không sợ chết nói.
Sở Diệp mắt trợn trắng, nói: “Không có hứng."
Con nhỏ ngu ngốc này ở đâu ra vậy! Muốn mua lại tiểu hồ ly của bạn họ.
Phải biết rằng Tuyết Bảo cứ hai hoặc ba ngày sẽ ăn một gốc Cữu Vĩ Hồ Thảo, mà giá của một cây Cữu Vĩ Hồ Thảo giá đã là 5000 đồng vàng.
Vậy mà tiểu nha đầu đó giám ra giá 5000 đồng vàng để mua Tuyết Bảo, 5000 đồng vàng cũng chỉ bằng một bửa ăn của Tuyết Bảo mà thôi.
Hứa Thiến nghe Sở Diệp lại cự tuyệt nói, có chút bất mãn chu lên miệng.
“Lại thêm một ngàn."
Sở Diệp lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Vị tiểu thư này, vấn đề ở đây không phải là tiền.”
Hứa Thiến rầu rĩ nói:" Vậy ngươi ra giá đi!
Sở Diệp có chút khó chịu nói: “Đã nói tiền không phải vấn đề.” Hắn nếu thật mở miệng, tiểu nga đầu này trả cũng không nổi.
Hứa Thiến còn chưa mở miệng thì một hộ vệ bên cạnh cô ta đã mở miệng:" Còn không phải chỉ là một con tiểu hồ ly sao? Nó được tiểu thư ta để ý đó là phúc phận của nó, rốt cuộc có bán không?"
Sở Diệp có chút thương hại nhìn hộ vệ kia, thầm nghĩ: Nhìn là biết cái tên hộ vệ này là mệnh pháo hôi! Sợ là sống không được bao lâu nữa đâu.
Tiểu hồ ly nghe có người đang khiêu khích, lập tức tức giận, hé miệng, phun ra một quả cầu lửa.
Hộ vệ kia tránh không kịp, nên bị đánh chúng.
Quả cầu lửa bay thẳng qua đầu hộ vệ kia, đem đỉnh đầu của hộ vệ kia đốt trọc một khối.
Sở Diệp thấy người nọ bị đốt thành cái đầu Địa Trung Hải, nhịn không được bật cười.
Tên hộ vệ kia vốn muốn ra mặt để lấy lòng hai vị tiểu thư nhưng không ngờ bị đốt thành như vậy.
Thẹn quá hóa giận.
“Các ngươi thật to gan, lại dám khiêu khích người Hồng gia.” Hộ vệ lớn tiếng nói.
Những hộ vệ kia nghe vậy liền lập tức xuất động, nhìn Sở Diệp như kẻ địch.
Sở Diệp híp mắt, bên trong đôi mắt hiện lên từng trận hàn quang, hắn là người không muốn gây chuyện, nhưng nếu đối phương thật sự muốn đánh nhau hắn cũng chẳng sợ, bên trong đội ngủ của đối phương không có Hồn Sư, không đáng để lo.
Tiểu hồ ly hé miệng, rống lớn một tiếng, tiểu hồ ly rống xong, những con ngựa bện kia lập tức bị kinh sợ.
Mấy con ngựa có phẩm cấp cũng bắt đầu hoảng sợ chạy tán loạn.
Mấy ngự mã sư không kịp phòng bị liền mất khống chế với đám ngựa.
Tiểu hồ ly tràn đầy đắc ý lay động cái đuôi, phát ra từng trận tiếng cười “Khặc khặc”.
Tên hộ vệ đã đứng ra khiêu khích trước đó giờ mới phát giác tiểu hồ ly không phải là dạng dễ chọc, ý thức được lần này là gặp phải cường địch, sắc mặt có chút khó coi.
“Xin lỗi, hai vị đạo hữu hộ vệ nhà ta đã lỗ mãng, không nhận ra đây là Hồn Thú của các hạ.” Bên trong xe ngựa đi ra một nữ tử áo đỏ lên tiếng hoà giải.
Tiểu hồ ly ném đuôi, khoan thai ghé vào đầu của Ô Chuy Mã, bài ra một tư thế khoan thai, chẳng giống bộ dạng hung thần trước đó.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy mọi người cũng đừng để ý."
Hứa Băng Đồng nhìn tiểu hồ ly, cười cười, tán thưởng nói: “Các hạ dưỡng hồ ly thật có phong thái!
Tiểu hồ ly nghe thấy bản thân được khích lệ, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.
“Tiểu thư quá khen.” Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói.
“Nếu đã là hiểu lầm vậy mọi chuyện dừng ở đây thôi, vậy chúng tôi xin cáo từ tiểu thứ, chúng tôi xin phép đi trước.
Hứa Băng Đồng gật đầu,