Khác với những học sinh cá biệt khác, Giang Ngọc Sơn cúp học hay đánh nhau thì cũng đều có thể thẳng thắn chia sẻ với mọi người trong gia đình, chỉ là nhiều khi đánh nhau có thương tích nặng một chút thì hắn sẽ chạy sang nhà bạn thân Đặng Hữu Lộc để người nhà khỏi phải lo lắng.
Thực tế sợ người nhà lo lắng là phụ, sợ hai người huy động hết anh em họ hàng ra giúp nguyên thân ra mặt mới là chính.
Được người thân ra mặt bất chấp đúng sai là một điều hạnh phúc nhưng nếu thật sự để họ ra mặt thì kiểu gì một trận đánh nhau be bé cũng sẽ trở thành bang phái hỗn chiến cho xem, bởi vì anh em họ hàng nội ngoại của Giang Ngọc Sơn có số lượng quá đông, cứ thử tưởng tượng mỗi khi ăn tiệc đều phải dựng rạp vì diện tích nhà và sân không đủ là hiểu.
Hôm nay Phạm Gia Huân không đánh nhau nhưng vết thương mấy hôm trước do Đoàn Vỹ mang lại thì vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, hắn nhắn tin cho cha mẹ và người chị kiêm nữ chính Giang Ngọc Ánh rằng hắn vừa cúp học, sẽ qua nhà Đặng Hữu Lộc ở vài bữa, cả nhà không cần lo cho hắn.
Vốn định cất điện thoại vào túi rồi đi sang nhà Hữu Lộc thì Phạm Gia Huân mới chợt nhớ ra bản thân quên cái gì, liền nhắn tiếp một tin nhắn cho cha mẹ rằng giáo viên chủ nhiệm mời họ đến trường.
Gần đây không hiểu sao giáo viên chủ nhiệm đã đổi thành người khác, có lẽ vì chưa nghe đến sự tích về cha mẹ của Giang Ngọc Sơn nên thầy chủ nhiệm vẫn còn nhiệt huyết với công việc lắm.
Chờ cho buổi gặp mặt diễn ra xong, Phạm Gia Huân thật sự muốn biết sau bao nhiêu hôm thì giáo viên chủ nhiệm mới sẽ có vẻ mặt không muốn quan tâm như giáo viên chủ nhiệm cũ mỗi khi nhắc đến cái tên Giang Ngọc Sơn.
Phạm Gia Huân mặc dù nằm nhà nhưng vẫn rõ mười mươi đoạn hội thoại giữa cha mẹ nguyên chủ và thầy chủ nhiệm thông qua Mười Năm Thất Bát.
Ban đầu thầy chủ nhiệm nói một loạt về những việc cúp học, trốn tiết, trèo tường, đánh nhau, thái độ với giáo viên, không nghiêm túc trong học tập,… Bình thường các phụ huynh nghe đến đây sẽ có phần khó chịu hẳn ra, muốn lập tức lôi con mình về nhà dạy bảo lại nhưng mà vẻ mặt của cha mẹ nguyên thân vẫn bình chân như vại, giống như đang nghe thấy mấy câu sự thật hiển nhiên kiểu trái đất xoay xung quanh mặt trời, hoàn toàn không có cái gì là khó chịu, thất vọng với đứa con của mình cả.
"Thầy chủ nhiệm, ví dụ thế này cho dễ hiểu nhé! Một người ca sĩ hát không hay dẫn đến việc khán giả không muốn nghe và thái độ hời hợt thì thầy thử nói xem vấn đề là do ca sĩ hay do khán giả?"
"Là do ca sĩ!"
"Vậy thì giáo viên các cậu giảng bài không thu hút được học sinh thì vì sao lại lên án thái độ của con tôi?"
"…"
"Tôi cũng nói thẳng với thầy thế này, con tôi Giang Ngọc Sơn làm gì cũng được, chúng tôi hoàn toàn bao dung và nuông chiều, chỉ cần con tôi không vi phạm pháp luật và các vấn đề đạo đức thì Ngọc Sơn muốn làm gì cũng được.
Dù sao đời là bể khổ, con tôi tận hưởng cuộc sống được bao nhiêu, những sự kiện này sẽ là kỷ niệm đẹp sau vài chục năm nữa.
Thầy nhìn lại xem đám học sinh bây giờ có khác gì một đám rối gỗ không? Có bao nhiêu đứa có được sự khác biệt như con tôi?"
"Vậy anh chị không lo về tương lai của Giang Ngọc Sơn sao?"
"Nếu con tôi không học thì có thể về nhà phụ việc cho chúng tôi, sau này hối hận thì lại quay về học tiếp, chẳng sao cả!"
"Thật hiếm có phụ huynh nào có suy nghĩ thoáng như anh chị!"
"Có lẽ thầy không biết, lúc Ngọc Sơn được bốn tuổi đã mắc chứng tự kỷ, gia đình tôi khó khăn lắm mới khiến nó trở nên hòa nhập với nhịp sống.
Ngọc Sơn có trở thành học sinh cá biệt cũng đâu có sao, vẫn tốt chán so với mười mấy năm về trước"
"…"
Bên kia màn hình của hệ thống, thầy giáo im lặng, hoàn toàn không nghĩ rằng một học sinh cá biệt có phần nổi loạn muốn chứng minh bản thân lại từng mắc chứng tự kỷ.
Bên này Phạm Gia