Nhìn vào thời khóa biểu không mấy thay đổi so với trước kia, Phạm Gia Huân nhận ra việc con người có sức mạnh vượt trội cũng không thể thay đổi được nhịp điệu hằng ngày.
Thế giới này biến đổi thì biến đổi, sáp nhập thì sáp nhập, những môn căn bản của thế giới hiện đại thì học sinh vẫn cứ phải học đều đều.
Buổi học hôm nay có khác mọi hôm.
Bình thường giáo viên sẽ phóng ánh mắt hình viên đạn về phía học sinh cá biệt là hắn hoặc trực tiếp tỏ thái độ không quan tâm, hôm nay thì trực tiếp xách tai Hoàng Văn Hải ngồi bàn trên về cái tội ồn ào, ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn và sự tập trung của Ngô Thị Phương.
Khi bị xách tai, theo phản sự tự nhiên Hoàng Văn Hải liền quay mặt qua nhìn về phía lực tác động, đang còn muốn kêu đau thì ai ngờ thấy ngón tay trỏ của giáo viên đặt trước môi ra hiệu im lặng khiến tiếng ai oán chưa kịp thốt nên đã phải nghẹn trở về.
Cậu ta hoàn toàn cạn lời trong tiếng cười khúc khích nhỏ bé như đang cố nín nhịn của cả lớp.
Thế giới nhiệm vụ sau khi bị sáp nhập lại đã tạo ra một sự sắp xếp mới.
Học lực của lớp vẫn vậy, khác ở đúng một chỗ là mọi người còn được đánh giá trên cấp bậc ma pháp của bản thân nữa.
Hoàng Văn Hải cũng là một người có thiên phú nhưng cậu ta lại không chú ý đến chuyện tăng thực lực nên cấp bậc của cậu ta cũng chỉ hơn mức trung bình của mọi người.
Trong khi đó học lực trung bình như Ngô Thị Phương lại có cấp bậc ma pháp khá cao so với những người cùng trang lứa, cho nên cô cũng coi như là thành phần thiếu niên biết nỗ lực.
Thế giới biến đổi thì biến đổi, ngọn lửa tán gái của Hoàng Văn Hải vẫn cháy phừng phừng như chưa bao giờ được cháy.
Nào là líu lo các chủ đề rồi dùng các kiểu ý muốn Ngô Thị Phương chú ý đến nhan sắc của mình, định dùng mỹ nam kế để cưa đổ cô.
Thương thay cho công cuộc gây ấn tượng, cậu ta nghĩ được bao nhiêu trò đều sẽ bị khuôn mặt lạnh như tro tàn của Ngô Thị Phương bức cậu ta phải ngượng ngùng đến mức ngậm họng vì không có chủ đề nào có thể gợi lên chút nhiệt tình hay một ánh mắt đáp trả của cô, tất cả những gì cậu ta nhận được là sự hững hờ đến vô tâm vô phế.
Phạm Gia Huân chậc trong lòng một tiếng.
Chẳng qua Đặng Hữu Lộc và hắn học khác lớp thôi chứ mà cũng cùng lớp xem, để coi hắn có cùng y tú ân ái trêu tức ai đó đang trong giai đoạn nỗ lực nhưng không thấy bến bờ thành công cho mà xem.
À mà việc Hoàng Văn Hải thất bại trong công cuộc gây sự chú ý âu cũng là điều tốt, thể loại đem tình cảm của người ta ra làm trò vui đã không phải là loại người gì tốt lành.
Cũng chẳng cảm thán được bao lâu đã đến tiết của giáo viên chủ nhiệm, theo sau thầy là một cô nhóc nhìn ít tuổi hơn hẳn những người đang ngồi trong lớp.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "Đó là Ngô Thị Nghi"
"Tao chẳng cần biết cái hệ thống Ba Chìm Bảy Nổi kia làm cái nhiệm vụ gì, chỉ riêng việc khiến một đứa con vốn không được gia đình quan tâm nhiều càng trở nên cô đơn thì đã không ưa nổi rồi".
Dừng một chút Phạm Gia Huân tiếp lời: "Trong cái lớp này, người học giỏi nhất không phải Ngô Thị Phương, có khi nào Ngô Thị Nghi đến đây để khiến cô bạn bị so sánh mà càng trở nên lạc lõng hay không?"
Hệ thống 10578: "Chuẩn rồi đó! Ba Chìm Bảy Nổi vốn có nhiệm vụ đưa ký chủ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, bất chấp tất cả để đạt được những danh vọng và sự hâm mộ mà không phải ai có thể với tới được"
Phạm Gia Huân: "Tự nhiên tao thấy mày lập cái đàn tế kia quá là sự lựa chọn đúng đắn"
"Chuyện! Tôi mà lại!" Nói rồi Mười Năm Thất Bát nhanh chóng hiển thị lên màn hình một đoạn kịch bản về nhiệm vụ của Ngô Thị Nghi.
Phạm Gia Huân đọc lướt qua, sau đó lợi dụng ma pháp truyền âm cho Ngô Thị Phương để cô bạn lập tức rời khỏi lớp học.
Không biết có phải vì câu này của hắn trở thành một cái cớ hay vì cô bạn không muốn ở chung bầu không khí với cô em ruột mà chớp mắt đã không thấy cô bạn đâu, tình hình cũng không khác mấy thanh niên học