Phạm Gia Huân rúc đầu vào người Đặng Hữu Lộc, lười lười nhây nhây muốn nằm lỳ cả ngày.
Thời gian với chia xa sắp tới cũng kệ, hiện tại cứ làm nũng với người yêu đã rồi tính sau.
Bắt đầu từ giây phút ánh bình minh của ngày mới chiếu đến không ai trong hai người nhắc đến chuyện tuổi thọ hay thân phận của con mèo đen nào đó vẫn nằm chễm chệ một góc ở đằng kia, Phạm Gia Huân và Đặng Hữu Lộc lại trở về dáng vẻ giống như mọi ngày, như thể việc vì sao mèo Miêu Linh vẫn cứ nằm lỳ ở đây không hề liên quan đến họ vậy.
Nhịp sống hằng ngày vẫn trôi qua, Phạm Gia Huân vừa ra khỏi bí cảnh một cái liền lập tức mò đến chiếc máy tính, nhịn không được lên mạng xem tin tức trong khi Đặng Hữu Lộc đang sắp xếp lại một số thứ.
Mèo Miêu Linh nằm trên đầu Phạm Gia Huân nhả ra một câu: "Này Giang Ngọc Sơn! Cậu không còn thú vui nào khác ngoài viết bài cổ vũ Ngô Thị Nghi và thái tử Đoàn Vỹ về bên nhau à? Chẳng phải cậu luôn nói rằng làm mai là một trong bốn thứ ngu nhất trên đời à?"
Phạm Gia Huân: "Dù sao cũng tốt chán so với việc Đoàn Vỹ sáp sáp tăng tần suất xuất hiện trước mặt chị tôi!"
Mèo Miêu Linh: "…" Khiếp, kiếp sau rồi hai người cũng lại dây dưa với nhau thôi, cái số làm em dâu thái tử của cậu tới thì cản cũng không kịp cho mà xem.
Vốn còn muốn làm một bé mèo cute phô mai que đậu trên đầu Giang Ngọc Sơn sẵn tiện hóng hớt drama trên hội nhóm, chưa gì Đặng Hữu Lộc đã lù lù xuất hiện ngay bên cạnh.
Bất chấp mèo đen cố nhìn y bằng ánh mắt to tròn long lanh mang thông điệp ngây thơ hồn nhiên vô hại thì Đặng Hữu Lộc vẫn xách nó để qua một bên, cụ thể là bàn tay của em trai y - Đặng Hữu Phúc.
Nó muốn gào lên rằng "Mị còn muốn hóng hớt" nhưng vì hình tượng huyền bí quý phái ma mị thanh nhã thoát tục đã thiết lập trước đó, mèo đen đành phải nhịn xuống.
Trái ngược với Đặng Hữu Lộc là một thiên tài ngàn năm có một trên con đường tu luyện ma pháp thì em trai y lại ngược lại hoàn toàn, chỉ có tài năng trên lĩnh vực học tập và cực kỳ nhạy bén khi nhắc đến tiền.
Bảo sao Đặng Hữu Lộc dám đặt nó vào vòng tay Đặng Hữu Phúc, bởi Đặng Hữu Phúc hoàn toàn là người bình thường, mà tộc Miêu Linh thì chỉ có thể trao đổi điều kiện với ma pháp sư mà thôi.
Quan trọng hơn, chỉ có ma pháp sư mới hiểu mèo Miêu Linh nói gì, vào tai người bình thường thì bao nhiêu ngôn từ của nó cũng trở thành meo meo.
Nhìn đống cá khô, ức gà và đủ loại thức ăn cho mèo trước mắt, mèo đen thật muốn túm cổ áo Đặng Hữu Phúc mà gào lên rằng mèo Miêu Linh không phải mèo nhà, trên cơ bản chỉ có thể hấp thu quả Ma Linh, còn những thức ăn khác thì ăn cũng như không.
Nếu không phải nền giáo dục mà nó thừa hưởng không cho phép ra tay với người bình thường thì giờ này kiểu gì tay lẫn mặt của Hữu Phúc cũng có thêm vài ba vết cào cho mà xem.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi bàn tay Đặng Hữu Phúc, mèo Miêu Linh vốn muốn phi đến chỗ Giang Ngọc Sơn tiếp tục hóng hớt thì nó đã phải dừng lại khi cách cánh cửa đang đóng kia vài mét, bởi vì nó cảm nhận được Giang Ngọc Sơn và Đặng Hữu Lộc đang ôm nhau ngáy khò khò.
Là một con mèo tao nhã quý phái, nó liền nhanh chóng rời xa căn phòng.
Trong bí cảnh, hai người không đi tìm đồ tốt, lại không có internet thì cứ đổ lỗi cho quá rảnh mà dính lấy nhau khiến nó và con cá sấu kia trừng mắt nhìn nhau biết bao nhiêu thời gian.
Hiện tại nhịp sống hiện đại cùng internet cũng không thể khiến hai người giản cái tần suất này xuống.
Gì thì không