Từ cái lúc Phạm Gia Huân ôm theo mèo mướp đến trường, sự hiện diện của hắn càng được người ta chú ý hơn.
Chỉ là hành vi của thụ chính thì có hơi sai sai.
Vốn Khổng Huỳnh Dương nên nhìn Võ Lương Lâm bằng ánh mắt sáng rực thì hiện tại cậu lại đem ánh mắt đó nhìn hắn, à không, là nhìn chiếc mèo nhỏ xinh đang nằm giấu chân trên vai hắn.
Chẹp, thế mà công chính Võ Lương Lâm vẫn chưa khôn ra mà bắt chước mua con mòe để lôi kéo sự chú ý của Khổng Huỳnh Dương, lại chỉ biết đưa ánh mắt không ưa nổi vạn vật trong tầm nhìn mà tia đến hắn.
Kém! Quá kém!Khi vào giờ học, tiếng gừ gừ hạnh phúc của mèo mướp cũng không thể thoát được sự chú ý của giáo viên.
Không ngoài dự đoán, sự dễ thương hết phần thiên hạ cùng sự dễ dãi của chiếc mèo đã hạ gục trái tim con sen của giáo viên.
Vậy là không những không bị phạt, nguyên tiết học hôm đó giáo viên chỉ gọi Võ Lương Lâm và những người ngồi xung quanh y.
Gì chứ khẩu chiến không hồi kết của Võ Lương Lâm và Trác Văn Thịnh là một cái sự thật hiển nhiên trơ trơ, ai ai trong cái trường này cũng biết.
Không chỉ đá đểu nhau trong các tiết học, sém đánh nhau ở ngoài trường học, chỉ thiếu kéo bè kéo bang đến thanh toán nhau thôi.
Mới sáng sớm vừa chào Võ Lương Lâm là Cá lau háng, đến trưa thì xe đã bị rút cạn xăng.
Phạm Gia Huân nhìn tới nhìn lui, không thấy bóng dáng siêu xe của Hoàng Thanh Yến, Hứa Tĩnh Lam, Việt Văn Phong; suy ra những người có khả năng làm mấy việc vớ vẩn thế này thu hẹp còn công thụ chính và nữ phụ - hoa khôi của trường - người theo đuổi công chính Võ Lương Lâm.
Mấy chuyện kiểu này có trong kịch bản nhưng Phạm Gia Huân vẫn khó có thể thực sự bình tĩnh như những gì hắn nghĩ.
Dù sao chiếc xe đẹp thế này, giá chát thế này mà cứ năm lần bảy lượt bị phát bằng đủ hình thức chiêu trò thì ai mà vui cho nổi cơ chứ!
Phạm Gia Huân lại gọi cho Trác Văn Thế tìm sự giúp đỡ.
Trác Văn Thế lại đang bận ăn với đối tác nên bảo rằng anh sẽ cho trợ lý đến đón hắn về.
Phạm Gia Huân lục lọi lại chút ký ức ức của nguyên chủ về cô trợ lý đa năng này, trong lòng khẽ trầm lặng đi một chút.
Hắn đang tự suy nghĩ liệu bản thân lập di chúc ngay bây giờ có còn kịp hay không.
Trên thực tế, Lê Linh Lan cũng giống mọi cô gái bình thường khác.
Trong công ty, cô làm việc rất cẩn thận, là người cầu toàn lại mắc chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nên cô luôn là người được Trác Văn Thế tin tưởng giao cho các công việc.
Nếu nói đến khuyết điểm, Lê Linh Lan chỉ có duy nhất một điều chưa bao giờ được lòng Trác Văn Thế, đó là lái xe cực ẩu.
Ngoại trừ những lúc cần cắt đuôi mấy chiếc xe của những người theo đuổi anh và hôm anh có uống rượu thì Trác Văn Thế không bao giờ để cô lái xe, bởi đi cùng xe với cô, anh hay bất kỳ ai đều có cảm giác có thể hôm ấy là ngày cuối cùng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Chưa cảm thán xong, Phạm Gia Huân đã thấy một chiếc Hummer màu đen cùng cú drift xe cực sịn sò, theo ngay sau là một chiếc bán tải.
Khác với tưởng tượng của