Nhìn thấy Trần Dương Nam đứng hình đến đần mặt ra, Phạm Gia Huân không nói không rằng, im re lượn vào trong nhà.
Những tưởng những phút giây từ đó về sau sẽ là yên bình như mặt hồ nhưng không, điều đó chỉ diễn ra đúng năm phút đồng hồ.
Để nối tiếp cho chương trình thách thức giới hạn của người nghe, Trần Dương Nam đã chuyển nỗi đau và sự nhớ nhung tha thiết của mình thành âm thanh.
Thông qua chất giọng lưu luyến, đắm chìm trong tổn thương sâu sắc để truyền tải đến chàng trai hệ thú zị trong căn nhà kia.
Kết quả không chỉ Phạm Gia Huân và Trác Văn thế đang ở trong căn nhà và Lê Linh Lan đang ở bên ngoài cửa nghe được thứ âm thanh sói tru quỷ gào kia cảm thấy từng đợt da gà điên cuồng nổi lên như sóng sau xô sóng trước; mà còn những người hàng xóm bị thứ âm thanh nhức nhối đầu óc, choáng váng mặt mày kia làm cho tò mò đến khó chịu mà phải mở cửa sổ ra hóng chuyện, xem xem vị nhân sĩ nào rảnh háng đến độ xách mỏ đi tra tấn tinh thần người khác.
Đến khi biết được vị nhân sĩ đó là ai và cái vị đang bị làm phiền là ai.
Mọi người đều nhất trí gọi người đến tu sửa lại căn nhà của mình: cụ thể là làm cho căn nhà của mình đạt hiệu quả cách âm tốt nhất có thể.
Còn việc anh giai hàng xóm có bị thứ sóng âm mà ai kia đang dạng mồm thốt ra mà nổi trận lôi đình hay không thì… ai rảnh quan tâm.
Sau một hồi dùng chiến thuật "im lặng là vàng", Trác Văn Thế rốt cục cũng phải quay về với niềm tin vững chắc của chiếc thìa.
Qua sự kiện bị cướp nụ hôn đầu cách đây không lâu, anh cũng đã ý thức được chênh lệch của bản thân và Trần Dương Nam là như thế nào.
Vì thế, để trợ uy cho chính mình, anh mang theo cái chổi được Lê Linh Lan dựng sẵn sau cánh cửa cho những trường hợp "mời" khách ra về trước khi bước vào cửa.
Với khí thế hừng hực xông ra ngoài, Trác Văn Thế cứ nghĩ hiệu quả cũng không khác Lê Linh Lan là bao, người bị đánh sẽ lập tức dâng ánh mắt không cam tâm mà rời đi nhanh chóng; còn sự thật thì khác những gì anh nghĩ rất nhiều.
Trần Dương Nam trông có vẻ nhìn thấy anh cầm chổi với khí thế oai phong lẫm liệt, khóe miệng gã không tự chủ được mà cong lên, chảy ra một hàng nước miếng.
Đó không phải chỉ là nước miếng mà còn là mẩu liêm sỉ cuối cùng của tổng giám đốc trẻ tuổi.
Ít nhất, Trần Dương Nam đủ tỉnh táo để lau đi giọt nước miếng kém sang đang phá đi nét đẹp trai của gã trước khi tận hưởng cán chổi liên hoàn vụt.
Trác Văn Thế vụt một đường, Trần Dương Nam nhanh chóng né một đường, vẻ mặt còn kiểu "Cưng đánh trượt rồi nhé!" giống như thách thức Trác Văn Thế đánh thêm.
Nếu không nói đến nguyên nhân dẫn đến tình huống này, người ta nhìn vào có khi còn lầm tưởng hai người là một cặp tình nhân đang đùa giỡn nhau cũng nên.
Sau tầm mười phút, Trác Văn Thế cũng đã nhìn thấu bản mặt cười đến không thấy mặt trời của Trần Dương Nam, anh quyết định dừng mọi chiêu trò tấn công.
Trần Dương Nam lại muốn giở trò tóm người từ sau lưng thì bất ngờ bị Lê Linh Lan không biết đã đứng lù lù ở ngay bên cạnh từ lúc nào vung ra cửu