Lại thêm một ngày Phạm Gia Huân chạy bàn ở quán cà phê, cũng lại thêm một ngày tránh né cái tay siêng năng nhéo má của Bạch Quân.
Học theo nguyên chủ, Phạm Gia Huân chạy lên tầng hai để hạn chế thời gian chạm mặt với Bạch Quân.
Phải nói khuôn mặt của Bạch Khởi hơi tròn, tuy rằng nguyên thân thừa biết bản thân nhìn rất bình thường, cũng không cố gắng để thay đổi vẻ bề ngoài nhưng hắn lại duy trì cho hai má mình tròn như hiện tại.
Bởi vì một lý do duy nhất: hắn biết mặt tròn một chút sẽ khiến bản thân nhìn trẻ hơn tuổi thật.
Đối với người mang gen lặn duy nhất của cả họ như Bạch Khởi thì đây chính là điểm duy nhất khiến hắn âm thầm tự hào.
Lúc này dưới quán cà phê lại xảy ra ồn ào.
Có thể nói quán cà phê Nắng Chiều nơi Bạch Khởi làm thêm luôn là một nơi hít drama tiêu chuẩn, hầu như ngày nào cũng có chuyện để hóng.
Giống như toàn bộ biến to biến nhỏ gì gì của thế giới nhiệm vụ này cũng đều tập trung ở cái quán cà phê Nắng Chiều vậy.
Nhìn xem, có những nhân viên trong quán đến đây không phải chỉ vì một công việc, khá nhiều trong số họ đến đây để hóng hớt cả ngày.
Tất nhiên cũng không thiếu người vì để tận mắt trông thấy giá trị nhan sắc và những pha xử lý đi vào lòng người của Bạch Quân mà đến đây nghiệm chứng.
Đúng rồi, Bạch Quân vừa là quản lý, vừa là mèo chiêu tài, vừa là thần hộ mệnh của cái quán cà phê Nắng Chiều này mà.
Nhìn thì thư sinh nho nhã chứ kì thực con người này cũng không phải kẻ ngán bất kì ai.
Mặc dù không nói ra nhưng người xung quanh đây đều biết Bạch Quân có hai năm tập Vovinam, ba năm tập Boxing, bốn năm tập Muay Thái; ai nhắm cân được thì cứ nhào vô.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Bạch Khởi không bao giờ áp dụng định luật chiếc thìa với Bạch Quân.
Vì nguyên nhân thứ nhất là họ hàng, thứ hai là anh trai nữ chính thừa hiểu một khi bất chấp xông lên thì người bị múc chắc chắn là bản thân.
Cũng vì vậy Bạch Khởi đã luyện ra một loại tinh thần nhẫn nhịn mà hắn cho rằng trên đời này hiếm ai có được.
Ôm theo một trạng thái tinh thần mà ngay cả chính tác giả cũng không biết nên phân loại vào hạng mục nào cho đúng, Phạm Gia Huân bình tĩnh ngó xuống đường phố sầm uất bên dưới.
Nhìn theo đám đông đang hội tụ thành đoàn, hắn cố gắng tìm hình ảnh của Bạch Nhược Liên trong nhóm người.
Dù sao chỉ cần là biến ở trước, trong và xung quanh cà phê Nắng Chiều thì có đến chín phần liên quan đến nữ chính.
Tất nhiên, đã là nhân vật chính thì không làm gì cũng sẽ thu hút ánh nhìn của cả xã hội.
Chẳng ai thống kê được có bao nhiêu kẻ không sợ hào quang nhân vật chính, họ giống như con thiêu thân vậy, cứ nhìn thấy hào quang là vây vào mà chẳng cần biết thứ hào quang đó không tầm thường.
Tìm một hồi, Phạm Gia Huân đã thấy Bạch Nhược Liên nhưng cô không ở trong đám đông vây xem mà là đang tầng hai của tiệm bánh kem Tây Hồ đối diện với cà phê Nắng Chiều.
Bánh kem Tây Hồ, cái tên đã nói lên tất cả, mặt tiền đằng trước hướng tây nam, cả tiệm được thiết kế để có tầm nhìn xoay quanh một cái hồ sen.
Nghe đâu chủ tiệm bánh kem Tây Hồ mua lại đất rồi thuê người đập hết thiết kế cũ để xây lại theo ý tưởng của chủ tiệm.
Kể cũng hay, đào một cái hồ sen ngay giữa tiệm rồi xây kiến trúc xung quanh; chấp cả cái tỉnh này cũng không có cái tiệm thứ hai giống như vậy.
Bạch Nhược Liên thấy anh trai liền vẫy tay chào anh, Phạm Gia Huân cũng làm hành động vẫy tay tương tự với nàng.
Sau đó cả hai lại bị tiếng ồn phía dưới đường thu hút nên lại nhìn xuống hóng xem chuyện gì đang xảy ra.
Hoá ra là nam phụ xuất hiện, chẹp, chẳng hiểu sao cứ là truyện hào môn thì y như rằng sẽ có tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục nữa.
Nam phụ Giang Giai Hà hiện đang gặp phải con của tiểu tam chỉ kém mình một tuổi là Lý Gia Quang.
Phải nói mẹ của Lý Gia Quang là tiểu tam, đương nhiên không thể có tên trong sổ hộ khẩu,