Để che mắt người ta, Bạch Nhược Liên kéo theo một cái xe đẩy nhỏ, trên cái xe đẩy có một cái thùng gỗ có nắp.
Mua được bao nhiêu sẽ thông qua cái thùng này thồn vào không gian.
Cũng vì không đi chung nên Phạm Gia Huân không thể biết Bạch Nhược Liên đã mua được những thứ gì, càng không rõ nàng đã thu mua đủ số vật tư cho cả hai bên nội ngoại dùng đến hết đời.
Ở một diễn biến khác, boss phản diện Phương Tân đã thức tỉnh dị năng của mình.
Chuyện là mới sáng sớm y đã giật mình thức giấc vì tiếng chuông điện thoại của một số lạ.
Cố gắng giữ giọng bình thường, Phương Tân vẫn tiếp cuộc điện thoại kia.
Ban đầu y cứ nghĩ đây là điện thoại của đối tác làm ăn hoặc là gọi nhầm số nhưng không phải.
Giọng nữ kia hỏi y có phải Phương Tân không, sau đó nói rằng: "Anh có nhận ra bản thân có gì khác thường không? Năng lực của anh đã thức tỉnh rồi đó!"
Sau đó người này lập tức cúp máy, Phương Tân nhìn số điện thoại trên màn hình bỗng chốc biến mất mà ngu ngơ luôn.
Ủa ủa, gọi điện rồi nói ba cái ba láp ba xàm để làm cái gì? Y còn muốn ngủ đủ giấc để mang khuôn mặt rạng rỡ đi tán tỉnh cậu nhóc thú vị Bạch Khởi của y nữa mà.
Cái cuộc gọi lại liên quan quá!
Cũng không thể ngủ lại, Phương Tân bật đèn trong ngủ lên lại không ngờ nhìn thấy cái cảnh bản thân đang nằm trong căn phòng cũ, nội thất bị ăn mòn một lớp vậy.
Căn phòng ngủ này như thể đã trải qua cả mấy trăm năm, vết tích thời gian hiện rõ trên từng chi tiết trong căn phòng.
Chỉ có những thứ ở bán kính hai mét xung quanh y là không hề hấn gì.
Phương Tân mang sự tò mò và nghi hoặc muốn xem xét lại cả căn biệt thự này.
Mới mở cửa ra đã thấy em gái Phương Thiên đang đứng lù lù trước mắt với vẻ mặt thân thiện hết sức có thể.
Boss phản diện bị doạ đến mức muốn nhảy dựng lên, cảm giác như bản thân đã bộc phát ra thứ gì đó vô hình tiến đến Phương Thiên.
Y còn cho rằng đó là ảo giác, không ngờ lại thấy một ánh sáng loé lên cách Phương Thiên một đoạn dài hơn cánh tay như thể thứ vô hình kia đã đập phải một màn chắn.
Tình hình trước mắt khiến Phương Tân không thể không tin cảm giác của mình là thật, lấy Phương Thiên làm tâm, bên ngoài bán kính một mét đều là các vết tích bị bào mòn; rõ ràng nội thất đều rất mới đã bị biến cũ đi rất nhiều.
Diện tích này có bán kính cũng phải ba mét.
Phương Thiên: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, kể mà anh ngủ thêm vài tiếng nữa thì cái căn biệt thự này lại trở thành đống đổ nát cũng nên"
Phương Tân vẫn còn hơi sợ những gì mới diễn ra: "Lúc nãy anh nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ nói cái gì mà năng lực thức tỉnh rồi!"
Phương Thiên nhíu mày nghi hoặc: "Anh còn có số của người đó không?"
Phương Tân đưa màn hình điện thoại ra: "Anh chưa kịp gọi lại thì người ta đã cúp máy, lịch sử cuộc gọi cũng bị xóa sạch"
"Anh có ghi âm cuộc gọi không?"
"Có! Có người gọi đến là anh lập tức mở ghi âm liền"
Thế nhưng lúc Phương Tân mở ra lại không thấy tệp ghi âm đâu, như thể cuộc gọi đó vốn không hề tồn tại.
Lúc nãy cô cảm nhận được có luồng năng lượng mới đến đây, không ngờ còn cách cửa phòng hai mét thì anh trai đã mở cửa.
Không biết người kia là ai nhưng có vẻ không