Để ý mới thấy cô gái kia cũng rất cao, chắc cũng chỉ kém anh nửa cái đầu.
Bạch Quân không biết phải hình dung tình huống mà bản thân đang lâm phải là như thế nào.
Anh mơ hồ có cảm giác bản thân là nhân vật chính trong một bộ bá đạo tổng tài hay gì đó tương tự, đương nhiên vai tổng tài không phải anh.
Vội đẩy cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, lại luyến tiếc nhìn cánh cửa kia khép lại, anh cũng bày tỏ nguyện vọng muốn biết lý do họ giữ bản thân ở đây.
Cô gái ấy nói rằng sẽ nói cho anh biết trong ngày hôm nay nhưng không phải là bây giờ.
Vừa nói cô còn vừa dùng tay nhéo má anh nữa.
Đám đông xung quanh lại quắn quéo, Bạch Quân vội vàng lùi ra sau một bước để tránh thoát bàn tay kia.
Thế nhưng Bạch Quân lùi thì cô gái ấy lại tiến, quyết tâm không nhéo đủ thì không buông tha, nét mặt cô còn có vẻ rất hứng thú với biểu hiện của anh nữa cơ.
Tiếng hú hét của những kẻ đớp cẩu lương ở xung quanh lại vang ầm lên, Bạch Quân tự nhiên thấy cảnh này quen quen, hồi đi làm anh cũng thường xuyên nhéo má em họ vừa để cảm nhận độ mềm mại của làn da, vừa để nhìn thấy biểu hiện như thể muốn dỗi của Bạch Khởi.
Không lẽ đây là nhân quả báo ứng, quả táo nhãn lồng, à nhầm, quả báo nhãn tiền?
Lần nữa Bạch Quân lại muốn lùi nhưng đã có một bàn tay của anh giai nào đó vươn ta cản lưng anh lại.
Thế là Bạch Quân trực tiếp lấy tay gỡ bàn tay của cô gái kia xuống, dù sao chỉ số vũ lực hay dị năng cũng không bằng người ta thì không nên dùng hai thứ này, nếu không thiệt thòi cũng chỉ thuộc về mình.
Cô gái kia cũng không tỏ vẻ giận, còn cười cười và không tiếp tục vươn tay nhéo má anh nữa.
Đoàn người đi vào, phía sau là những con vật săn được trên núi và một số rau quả dại theo mùa.
Theo như những người kia nói thì họ ra ngoài là để xử lý zombie lảng vảng xung quanh khu vực này, trên đường về nếu tiện thì sẽ đi săn và hái rau quả gì đó.
Bên trong căn cứ này cũng có nuôi trồng, hoàn toàn tự cung tự cấp được nên nguồn thực phẩm không bị lệ thuộc vào bên ngoài.
Cô gái kéo tay Bạch Quân ra nơi khác, những người xung quanh cũng chỉ ồ lên với chất giọng ái muội nhưng không có đi theo.
Giống như mặc định việc Bạch Quân và cô gái kia đi chung là việc riêng tư của hai người họ vậy.
Bạch Quân rất muốn quay lại quát rằng anh và cô ta không có thân mật hay thân thiết gì hết, mọi người đừng có suy diễn lung tung.
Thế nhưng anh đã không làm vậy để tỏ ra bản thân an phận, biết điều để người ta sớm thả tự do cho mình.
Vào một toà nhà lớn, có vẻ như đây là nơi ở của cô gái kia, khác hoàn toàn với nơi ở của những người khác, chế độ riêng của thủ lĩnh chăng?
Nhìn bộ quần áo đã lấm lem bụi đất của Bạch Quân, ít nhiều cô cũng đoán được trước khi cô trở về thì anh đã có một vài màn đuổi bắt với đám người kia.
Vì thế, cô cũng chỉ nói anh đi tắm rửa thay đồ rồi ra dùng bữa, sau đó cô sẽ nói những gì có thể cho anh nghe.
Bạch Quân cũng không mấy tình nguyện ở lại đây thêm, dẫu vậy anh cũng phải tự trấn an mình phải bình tĩnh, phải nhịn!
Khi Bạch Quân bước ra thì cô cũng đã rũ bỏ bộ dạng như vừa trải qua trận chiến, hiện tại đang ngồi ở sô pha sấy tóc.
Nhìn thấy anh đi tới ngồi đối diện, nét cười trên mặt cô càng sâu hơn, cảm giác như rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn này.
Chỉ có