Bất chấp tình trạng căng thẳng như dây đàn giữa đám người hầu ở phía sau, Phạm Gia Huân vẫn không hề hay biết mà nhìn đến Giang Thủy Lam.
Có điều càng nhìn hắn càng cảm thấy Giang Thủy Lam có nét gì đó cũng không được gọi là nổi bật lắm, giống như cũng chỉ hơn đại trà một chút.
À không không, chắc chắn là do Giang Thủy Lam đứng giữa một đám người mang khí chất của thư sinh nên hắn mới có cái kết luận qua loa đó.
Thử tưởng tượng y đứng giữa đường phố lại chẳng thành hạc giữa bầy gà, lại chẳng nổi bật nhất!
Tự nhiên trong đầu Phạm Gia Huân lại nảy ra sự so sánh, nếu mà Hứa Mạc Phàm đứng chung với đám thư sinh kia thì y cũng sẽ trở thành người nổi bật nhất.
Chẳng đâu xa, cái vóc dáng và chiều cao của Hứa Mạc Phàm cũng rất nổi bật, thêm gương mặt tuấn tú ấy.
Vừa nghĩ đến gương mặt, cái biểu cảm ngốc ngốc của y lọt vào sự ảo tưởng khiến Phạm Gia Huân bỗng quay về với hiện tại.
Lắng nghe đám Giang Thủy Lam nói chuyện, lại hỏi chuyện người khác, Phạm Gia Huân bỗng nhíu mày.
Bởi nội dung cuộc nói chuyện này khiến hắn như có cái nhìn khác về Giang Thủy Lam và Hoàng Dư Kim, bọn họ vốn cao ngạo và luôn cho rằng bản thân hơn mọi người như vậy sao?
Ừ thì cũng thừa nhận hai người này luôn đứng đầu trong mục nhận diện của nhiều người nhưng nghe đâu trình độ của họ cũng ngang những người còn lại chứ không đến mức vượt trội hơn người.
Một trong hai thứ khiến hai người vượt trội hơn hẳn trong đám đông thì một thứ là gương mặt, gương mặt rất hài hoà và dễ nhận được thiện cảm.
Thứ còn lại chính là gia thế, thập đại gia tộc trong thành thì cả hai nhà này đều có tên.
Nghe thêm một lúc, Phạm Gia Huân lại thấy hơi chói tai khi đám người nhắc đến nhà họ Khúc.
Ủa, tính ra vị thế của thập đại gia tộc thì nhà họ Khúc ngang hàng với nhà họ Giang thật nhưng ngầm hiểu thì ai cũng biết họ Khúc còn đứng trên cả nhà họ Giang và họ Hoàng bởi Khúc gia còn có hậu thuẫn từ vị quan lớn kia.
Hắn thích Giang Thủy Lam nên mới khiêm nhường trước đối phương chứ không phải do nhà họ Khúc thất thế!
Hắn cũng ăn chơi thật, không chịu làm cái gì đàng hoàng thật nhưng đầu óc hắn không kém đến độ không biết bản thân mình đang đứng ở vị trí nào.
Phạm Gia Huân bực bội dẫn người đi ra khỏi quán trà.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát nhìn phản ứng của ký chủ nhà mình mà ngu luôn.
Ủa sao hôm trước bọn họ cũng nói y như vậy mà hắn không lọt tai được câu nào, hôm nay lại nghe rõ mồn một thế?
Ê từ từ, không được đi cái hướng đó, lệch kịch bản giờ!
Hệ thống Mười Năm Thất Bát cố gắng gieo vào đầu Phạm Gia Huân cái ý định đi sang một con đường khác nhưng những gì trong đầu Phạm Gia Huân lúc này là hàng loạt câu nói của đám người, hắn không hề để ý đến cái suy nghĩ sẽ không đi qua hướng này cần đi qua hướng kia của hệ thống.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát gớt nước mắt nhìn Thoa Thục Quyên đang ngồi ăn ở quán xiên nướng bắt gặp gương mặt ngu xuẩn của Hứa Mạc Phàm, nhìn y đang mặc đồ của hầu cận đi cùng thằng bạn chí cốt Khúc Trường Lâm.
Kịch bản không phải là như vậy, hoàn toàn không phải.
Làm ơn đi, ít nhất cũng để nhà họ Khúc gây sự, hai nhà Giang Hoàng liên hợp lại thì hai người hẵng gặp nhau chứ!
Hệ thống Mười Năm Thất Bát gào trong vô vọng.
Tại sao, tại sao ngay cả khi nó kè kè bên Phạm Gia Huân thì cũng không ngăn được cái gọi là "sự cố phát sinh"?
Phạm Gia Huân thì chìm trong bực bội.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát chìm trong sự tuyệt vọng vô tận.
Đám người Thụy Hương thì ngoài mặt bình thản, trong lòng vui như trẩy hội.
Tam