Thoa Thục Quyên thừa biết chuyện Dương Lăng cho người theo dõi Khúc Trường Khanh.
Theo dõi tìm hiểu thì cũng bình thường nhưng theo dõi cả mấy chuyện ăn gì ở đâu rồi bảo vệ môi khi gặp nguy hiểm thì cũng hơi bất thường rồi đấy.
Bản thân nàng kiếm được tiền cũng không để tại Thoa gia để tránh bị mụ chủ mẫu đương nhiệm mò được, cũng chẳng muốn để người ta nghi ngờ.
Cho nên nàng đã yêu cầu sư đệ mình cũng là Ngũ Vương gia giúp mình có nơi để chứa tài sản, sau đó là đứng tên trên một số khu nhà, cửa hàng để nàng có thể an tâm làm một phế vật ăn không ngồi rồi, không biết làm gì ngoài tiêu tiền.
Đối với Thoa Thục Quyên, Dương Lăng là một sư đệ nhỏ nhỏ dễ thương dễ bảo lại còn yếu nhớt cần được sự bảo vệ.
Đối với Dương Lăng, Thoa Thục Quyên là quái vật chứ không phải người thường.
Rõ ràng nàng ta luyện công chậm hơn hắn mấy năm, cũng không chăm chỉ cho lắm nhưng lần nào lần nấy cũng có thể đánh cho hắn phải nằm dưỡng thương trong thời gian ít nhất một tuần lễ.
Không chỉ đánh hắn, Thoa Thục Quyên còn có thể bật được cả một số vị sư huynh sư tỉ khác.
Ngày đó Thoa Thục Quyên ỷ mình mạnh hơn nên thường coi hắn như cái bánh bao, muốn thì nắn thích thì bóp má.
Thành thử hắn cũng hơi sợ cái hành động dùng ngón tay làm biến dạng tạm thời nét mặt này, nhất là cái vẻ mặt cười cười ấy, bởi vẻ mặt ấy như dấu hiệu nhận biết cho hành vi nhéo má của nàng ta.
Thời điểm hiện tại, nếu nàng ta mà nhéo má hắn thì coi như hình tượng hắn gây dựng lâu nay sụp đổ hết.
Dù tiếng chuông báo hiệu nguy hiểm đang cận kề nhưng với tâm thế không thể tỏ ra yếu đuối, Dương Lăng vẫn cắn răng ngồi lại.
Hai tên ảnh vệ này vốn không thể qua mặt Thoa Thục Quyên.
Bị tóm sống cũng không phải chuyện gì lạ lùng, hắn đến đây là vì không muốn hình tượng mình trong mắt Khúc Trường Khanh sụp đổ hoàn toàn.
Thoa Thục Quyên: "Thực ra Khúc Trường Khanh biết ngươi phái ảnh vệ theo dõi y từ lâu rồi!"
Bàn tay cầm tách trà của Dương Lăng khựng lại, hắn đưa đôi mắt đầy trách móc nhìn về phía vị sư tỉ chỉ lo thiên hạ không loạn.
Thoa Thục Quyên nhún vai: "Ta không hề nói cho Khúc Trường Khanh biết nhé, tất cả là do y nhìn vào trong tách trà nên thấy hình ảnh phản chiếu của ảnh vệ.
Y nghĩ ngươi chỉ cho người theo dõi thời gian đầu chứ không biết là chuyện đó kéo dài đến tận bây giờ đâu!"
Dương Lăng nhìn về phía Khúc Trường Khanh.
Khúc Trường Khanh nhìn xuống tách trà, không nói gì cả.
Hai tên ảnh vệ nãy giờ chỉ biết lặng lẽ lùi bước vào góc khuất, tránh trở thành kẻ nổi bật.
Thế rồi người phá vỡ cục diện im lặng này lại là Thoa Thục Quyên: "Hôm trước ngươi vừa mới bảo ta chọn đồ mừng thọ, hôm sau lại đánh tiếng cho Khúc Trường Khanh hay.
Chẳng phải ngươi biết người cung cấp những món đồ ấy vẫn là ta hay sao? Chậc!"
Nghe qua thôi cũng hiểu Dương Lăng muốn cho Khúc Trường Khanh kiếm thêm tiền nên mới thông qua trung gian là y.
Tai Dương Lăng hơi đỏ, còn Khúc Trường Khanh thì cúi mặt xuống tách trà không ngẩng lên, chẳng rõ được nét mặt lúc này là gì!
Thoa Thục Quyên: "Hai người cứ nói chuyện đi, ta đi đây!"
Vụt một cái, bóng dáng của Thoa Thục Quyên đã chẳng thấy đâu, cũng không ai rõ nàng ta đã đi hướng nào.
Thoa Thục Quyên định đi tìm Hứa Mạc Phàm nhưng y đang ở bên Khúc Trường Lâm nên nàng định chờ đến khi y một mình mới xuất hiện.
Thấy bóng dáng Thụy Hương đi ra khỏi viện nhỏ của Khúc Trường Lâm, Thoa Thục Quyên lại âm thầm đi theo.
Hoá ra là báo cáo chuyện hằng ngày của Khúc Trường Lâm cho đại ca Khúc Trường Niên của hắn nghe.
Trong cuộc hội thoại này lại có nhắc đến cả Hứa Mạc Phàm như một nhân tố mới mà Thụy Hương đặt trọn vẹn niềm tin.
Nghe mãi cũng chán, Thoa Thục Quyên chạy đến chỗ của Khúc Trường Lâm xem thử chừng nào Hứa Mạc Phàm mới rời mắt khỏi vị tam thiếu gia luôn được người trong thành nhận định là thích hành sự nông nổi và tính cách bồng bột kia.
Chờ đến tận trời xẩm tối, Khúc Trường Lâm đã đi ngủ rồi, Thoa Thục Quyên mới cố ý gây ra tiếng động không quá lớn muốn gọi Hứa Mạc Phàm ra.
Cũng không biết là sắm trong mình vài