Hệ thống 10578 suốt mấy năm qua vừa đi bên cạnh Phạm Gia Huân làm con husky bị hai người ném cẩu lương bôm bốp vào người, vừa đọc kịch bản đứng từ phía Tô Diên, nhìn cô sống cuộc sống giống như thể những con người từng trải về quê hương hưởng thú vui nhà nông yên bình.
Còn về phía người anh sinh đôi Tô Điềm của Tô Diên đang ở chiến trường.
Sau khi thời gian đình chiến diễn ra, Tô Điềm không về nhà mà ở lại quân đội tiếp tục cống hiến cho đế quốc.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát cảm thấy Tô Điềm là đang trốn tránh cha mẹ thì đúng hơn, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
… … … …
Phạm Gia Huân gõ gõ hệ thống: "Ê hệ thống! Anh trai Quân Lăng Khang của Quân Lăng Việt cũng sắp về rồi kìa!"
Hệ thống 10578: "Thì sao? Người thân trở về chứ có phải kêu cậu gặp đối tượng đính hôn từ trong bụng mẹ đâu"
Phạm Gia Huân: "Mấy năm nay, giống như tao thấy mày có vẻ khó ở hắn ra"
Hệ thống: "Nếu người thân cậu cứ ân ân ái ái trước mặt cậu mà cậu không thể rời đi, cũng không thể tách ra, vẫn cứ phải trơ trơ mở trừng trừng đôi mắt cờ\-hó bằng hợp kim titan ra mà nhìn.
Không những nhìn mà còn do kịch bản không theo lẽ thường nên bắt buộc phải để ý nguy hiểm xung quanh, phải biết treo máy những lúc cần thiết chờ gọi quay lại.
Cậu nói xem tôi có nên khó ở không? Hả?"
Phạm Gia Huân: "Ờ thì chờ Quân Lăng Khang về rồi thì bọn tôi chuẩn bị đám cưới cho nên, nói sao nhỉ, muốn nói chuyện nhưng không biết nói gì"
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "…" Cẩu lương lại tới nữa kìa! Nó muốn phun lửa, nó muốn hắc hóa, nó muốn kháng nghị.
Bản cập nhật đâu rồi? Bản cập nhật đâu? Nó muốn nâng cấp để bình tâm suy nghĩ trong khoảng thời gian dài.
… … …
Quân Lăng Khang trở về, lúc này anh đã hai mươi chín tuổi, từ dáng người đến khuôn mặt đều hiện lên vẻ trưởng thành, trầm tĩnh, từng trải hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thanh niên hoạt bát tràn đầy năng lượng nhiệt huyết trong ký ức Quân Lăng Việt.
Giờ đây, Quân Lăng Khang mang đến cho người ta cái cảm giác tin cậy, đứng đắn, nghiêm túc, uy nghiêm.
Bắt đầu có khí thế như Bá tước Quân Đinh Hương, tuy nhiên cảm giác này không giống như kẻ mạnh tuyệt đối khiến người ta sợ hãi như bà mà có phần gì đó giống như nhìn không thấu.
Hệ thống: "Tốt nhất đừng hỏi chuyện tình cảm hay muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho Quân Lăng Khang đó, nghe chưa!"
Phạm Gia Huân: "Mày thấy tao giống người như vậy lắm à? Trước khi đến đây, tao bị hỏi, tao cũng sợ muốn bay màu luôn ấy.
Nhưng tại sao mày nhắc tao điều này? Dù gì nền giáo dục mà Bá tước Quân Đinh Hương mang lại sẽ không cho phép hỏi mấy câu mang tính chất quá mức riêng tư như vậy đâu"
Hệ thống: "Người Quân Lăng Khang thầm yêu trộm nhớ, vì cứu anh ta mà thành thương binh rồi.
Hiện tại phải lắp chân giả mới có thể đi lại"
Phạm Gia Huân: "… Tao biết đây là chuyện buồn, chẳng phải người đó vẫn còn sống sao, vẫn có thể bày tỏ tình cảm mà?"
Hệ thống: "Quan trọng là người đó chỉ muốn sống cuộc sống bình lặng qua ngày, không muốn tới thành phố lớn, không muốn yêu đương.
Có khi Quân Lăng Khang tỏ tình thì người đó còn nghĩ đó là thương hại, là trả ơn thì có"
Phạm Gia Huân: "Mày có đề xuất gì không?"
Hệ thống: "Không có, cái này chỉ có thể dựa vào kiên trì của Quân Lăng Khang thôi"
Phạm Gia Huân cũng không biết nên giúp thế nào, thôi thì như hệ thống nói, coi như không biết gì.
Rồi hắn để ý thấy sẽ có đôi lúc không đi theo Bá tước Quân Đinh Hương học việc thì Quân Lăng Khang sẽ ôm mèo Mướp trên tay ngẩn người nhìn trần nhà.
Cứ cách vài ngày sẽ lại đi đâu đó cả buổi, có khi cả ngày.
Hệ thống: "Muốn xem thì để tôi chiếu cho mà xem, đừng có dại dột mà đi theo"
Phạm Gia Huân: "…Sao trước nay tao không biết cái tính năng này của mày nhỉ"
Hệ thống 10578: "Rồi cậu có xem hay không?"
Phạm Gia Huân: "Có!"
Lúc này Phạm Gia Huân nằm trên giường, hệ thống liền chiếu hành trình của Quân Lăng Việt lên trần nhà.
Ban đầu Quân Lăng Khang lái xe đến siêu thị mua mấy túi thực phẩm cho vào xe.
Sau đó anh lái xe đến một khu trọ nhưng không xuống xe liền.
Quân Lăng Khang ở trong xe, vẻ mặt xen kẽ giữa các cảm xúc khác nhau, vui mừng, đau lòng, lo lắng, rồi lại giống như đang suy nghĩ về việc nên nói gì.
Cuối cùng anh vẫn xách mấy túi đồ đó ra khỏi xe.
Vào nhà trọ, Quân Lăng Khang quen đường quen nẻo lên tầng ba, gõ cửa trước căn phòng nơi có mấy chậu hoa hồng đang nở rộ bên cạnh một chậu trồng rau hẹ.
Một lúc sau không thấy người ra, Quân Lăng Khang gõ cửa lần nữa, gọi tên người bên