Không biết có phải do ánh mắt tủi thân mà cả lớp nhìn hắn có chút mãnh liệt và quá mức trắng trợn hay không, năm tiết học, giáo viên nếu không gọi hắn lên kiểm tra bài cũ thì cũng là làm bài tập trên bảng.
Thiết bị gian lận Mười Năm Thất Bát phát huy tột độ ưu thế của mình.
Đến giờ tan học, Phạm Gia Huân như một làn gió vụt một cái là không thấy bóng dáng trong phòng học.
Khi đang đi bộ đến cổng trường thì nghe mấy tiếng cãi nhau ở khuân viên trường.
Phạm Gia Huân cúi thấp thân mình, lợi dụng cây cối hoa lá xung quanh, men theo âm thanh tiếp cận hai con người đang không ngừng to tiếng với nhau.
Lãnh Hàn Thiên vẫn cứ luôn nhận định sự xuất hiện của Hạ Kiều Mai là để chia rẽ hắn và Lâm Tuyết Nhi.
Hạ Kiều Mai thì cho rằng Lãnh Hàn Thiên mắc chứng hoang tưởng bị hại, lại còn trở thành người cuồng ghen, cuồng kiểm soát.
Cãi qua cãi lại, hai người họ không ai chịu nhường ai, bảo vệ luận điểm của mình tới cùng.
Hạ Kiều Mai giống như bị chọc tức đến cười lên: "Lâm Tuyết Nhi là tự chạy theo tao chứ tao đâu có bắt bọn này ở riêng.
Tao là bạn thân mày, tại sao không nói cho tao biết mày có người yêu rồi.
Mày chỉ cần nói thì tao đã tự biết tránh tị hiềm mà hạn chế nhắn tin gọi điện rồi, mà thử nói xem mày có nói cho tao biết không? Mày cho rằng tao rảnh rỗi không có gì làm, suốt ngày nằm gầm giường nhà mày hay cho người giám sát nhất cử nhất động của mày mà biết? Hả? Nếu mày không tự dưng ngắt liên lạc thì tao sẽ bỏ công bỏ việc bay đến đây xem mày à? Mày không cảm thấy mày sống quá lỗi với tao à?"
Lãnh Hàn Thiên vẫn cố cự cãi: "Mày đừng cho rằng tao không biết mày đến đây là do cha mẹ tao nhờ!"
Hạ Kiều Mai: "Mày nói như thể tao là con ở của cha mẹ mày không bằng.
Mà cứ cho cha mẹ mày thật sự nhờ tao đến đây đi.
Mày đã thấy tao làm cái gì, nói cái gì để chia rẽ chúng mày chưa hả thằng có chứng hoang tưởng bị hại? Mày biết tại sao tao không nói mấy câu như tương lai còn chưa đến đâu đã vội yêu đương hay cái gì đó tương tự không? Mày đã đủ mười tám rồi, đủ tuổi để tự chịu trách nhiệm với những quyết định của chính mình.
Với tư cách là bạn thân, tao đến cũng đến rồi, cần nói gì tao cũng nói rồi.
Mày có nghe hay không muốn hiểu thì tao cũng không quản nữa.
Tao với cha mẹ mày không thể theo mày cả đời.
Mày muốn làm gì thì cứ làm đi.
Sau này có sa cơ lỡ vận thì đừng có khóc lóc tới tìm tao xin sự giúp đỡ"
Nói xong, Hạ Kiều Mai hít một hơi thật sâu rồi quay bước rời đi.
Có lẽ đã đến lúc cô nên quay về trường học rồi.
Dù sao cô cũng không thật sự chuyển trường đến đây, đó chỉ là cách nói mà người trong trường truyền tai nhau về sự xuất hiện của cô thôi.
Mấy khoản quyên góp là thật, dùng nó như một cách để bản thân mình có thể làm khách ở ngôi trường này thoải mái nhất có thể.
Những gì cần nói, muốn nói, cô cũng đều đã nói xong.
Lãnh Hàn Thiên có nghe hiểu hay không muốn hiểu cô cũng không muốn quản nữa.
Từ những ngày phản nghịch đến nay, tính cách Lãnh Hàn Thiên lại càng ngày càng trở nên ích kỷ, độc đoán, lại còn chứng hoang tưởng bị hại nữa chứ.
Những tưởng sự chập cheng dở dở ương ương đó chỉ cần qua thời điểm phản nghịch sẽ bay biến nhưng không, càng ngày nó càng khuếch trương và bành trướng dữ dội hơn nhiều.
Hạ Kiều Mai cũng đã có phần mệt mỏi với người bạn thanh mai trúc mã một lòng muốn cả thế giới vây quanh mình như vậy rồi.
Con người thì đương nhiên sẽ có những phút giây phạm sai lầm, bản thân Hạ Kiều Mai cũng vậy, không có ai trên đời này là hoàn hảo cả.
Sai lầm giống như một phương thức để khiến người ta vấp ngã rồi trưởng thành hơn nhưng Lãnh Hàn Thiên thì giống như không chịu thừa nhận bản thân mình sai, có khi biết bản thân mình sai thì cũng sẽ ép buộc những người xung quanh hùa theo cái sai ấy.
Đây cũng là lý do cô không muốn quản chuyện của hắn nữa.
Đời hắn có thể đi đến đâu thì thời gian là câu trả lời rõ ràng nhất.
Người ta hay nói con cháu hào môn sẽ giành nhau quyền thế và tiền bạc.
Không phải gia đình nào cũng thế, vi dụ như gia đình cô, anh chị và cô chỉ hận không thể chạy khỏi đế chế mà cha mẹ đã dựng nên.
Nhưng gia đình của Lãnh Hàn Thiên thì không khác gì một minh họa tiêu biểu cho bức tranh con cháu hào môn tranh đấu chiếm gia sản trong các tiểu thuyết trên mạng.
Lãnh Hàn Thiên là con trưởng, phía dưới có một cặp anh em song sinh.
Trong khi Lãnh Hàn Thiên vẫn cứ đinh ninh rằng cha mẹ sẽ cho mình phần nhiều nhất thì Lãnh Quốc Nguyên đã bắt đầu một buổi đi học, một buổi theo cha mẹ học việc, tập tành xem sổ sách và cùng cha mẹ gặp đối tác làm ăn để tạo dựng quan hệ từ sớm.
Cứ cho là Lãnh Hàn Thiên học giỏi hơn, bằng cấp cao hơn, tuổi đời cũng lớn hơn nhưng mấy ai sẽ ủng hộ hắn khi kinh nghiệm hay quan hệ với những người xung quanh là gần như không có?
Em gái Lãnh Tuyết Loan không hứng thú với kinh doanh và gia sản thì chạy theo nghiệp làm vlog, phong cách khác lạ không thể lẫn vào ai được, hình ảnh là cực tốt.
Nhìn thì có vẻ không liên quan nhưng do hiệu ứng đám đông Lãnh Tuyết Loan mang lại, cô bé giúp quảng bá hình ảnh, mặt tốt của Lãnh Quốc Nguyên ra, cũng giúp cậu ta quảng cáo, sức lan tỏa còn có thể thay cho tạp chí, có thể nói là giúp công ty tiết kiệm phần nào phí quảng cáo này nọ.
Về phương diện nào đó thì Lãnh Tuyết Loan giống như một trợ thủ giúp Lãnh Quốc Nguyên mang tầm ảnh