Mặc dù miệng bị dán băng dính không thể phun ra bất cứ từ ngữ nào nhưng Phạm Gia Huân vẫn có thể thông qua liên kết của mình và Mười Năm Thất Bát, dùng suy nghĩ hỏi thăm một lượt mười mấy đời hệ thống.
Hệ thống 10578: "…" Bị bắt cóc, bị trói bằng mấy chục vòng dây xích mà cũng không cản được Phạm Gia Huân phun trào ác ý.
Một hồi sau, hệ thống thấy hắn yên tĩnh hẳn ra, nó cảm thấy sai sai.
Dù sao sức chiến đấu của anh hùng bàn phím không phải chỉ trong chốc lát là có thể bỏ cuộc.
"Sao cậu ngừng lại rồi? Không chửi tiếp nữa à?"
"Không có người đốp chát lại, tao không có động lực tự biên tự diễn"
"…"
"Không thấy tao bị trói, lại còn bị đặt lên tấm tôn à? Nghĩ cách gì đó đi!"
Thấy giao diện hệ thống chuyển sang kho hàng, lấy ra một tờ giấy vàng có mấy nét mực đỏ loằng ngoằng y như bùa chú, Phạm Gia Huân ngu người luôn: "Mày làm gì đó hệ thống? Cái tao cần là thoát khỏi đây chứ không phải bùa bình an hay là làm lễ trừ tà đâu!"
"Phù cách âm có khả năng khiến âm thanh trong phạm vi bán kính ba mét không lọt ra ngoài.
Cậu nói coi bị trói bằng xích lại còn bị đặt lên tấm tôn, cử động nhẹ cũng gây âm thanh ầm ĩ, không cách âm thì lặng lẽ bẻ xích trong im lặng bằng niềm tin à?"
Sau đó từ trong kho hệ thống trôi ra một thanh kiếm, tạo hình rất đẹp, giống như trong truyện tranh tiên hiệp vậy: "Ê, hệ thống! Tao bị trói thế này thì làm sao dùng kiếm? Mày không cảm thấy dùng cưa hay dụng cụ gì đó để bẻ xích thì nhanh hơn…?"
Chưa kịp bày tỏ hết suy nghĩ của mình thì thanh kiếm kia đã tự chuyển động, chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm vào nhau, xích trên người hắn đã bị cắt ra rồi.
Cùng là kim loại ấy thế mà sợi xích bị cắt ra một cái ngon ơ, thế thì thanh kiếm này sắc đến độ nào?
Sắc đến độ nào thì hắn không rảnh tìm hiểu, trước mắt rời khỏi đây rồi tính.
Vươn tay xé đi lớp băng dính bịt miệng, Phạm Gia Huân quay qua trợ giúp Triệu Thành Ân cởi trói.
Hắn đã cố gọi nhưng cậu ta lại không tỉnh.
"Hệ thống, giờ làm sao ra khỏi cái nơi này đây?"
Bốn bức tường không có một cánh cửa nào, giống như một cái hầm dưới đất, chỉ có phía trần nhà có một cánh cửa nhưng lại không có thang.
Áng chừng độ cao giữa trần và sàn căn phòng cũng phải năm mét.
Bây giờ hắn trốn ra ngoài kiểu gì?
"Nhìn thấy thanh kiếm không? Ngự kiếm phi hành như truyện tiên hiệp á! Còn đường đi ra thì dùng một tấm bạo kích phù hay lựu đạn gì chẳng được, trong kho tôi có nhiều lắm!"
"…Tao thấy trong kho của mày có mấy cái xe bay mà!"
"Cậu không thấy so với thanh kiếm này thì chúng quá mức cồng kềnh à? Ở bên ngoài có camera đó, kiếm có kích thước nhỏ, dễ tránh né hơn"
Một hồi sau, Phạm Gia Huân vẫn nhận mệnh cõng thụ chính Triệu Thành Ân trên lưng, chân đạp lên phi kiếm.
Nghĩ lại sự sắc bén của nó, hai chân hắn không tự chủ mà run run.
"Cậu cứ coi như đang chơi tàu lượn là được rồi"
Vững vàng thử vài vòng trong phòng giam giữ, theo lời hệ thống, Phạm Gia Huân gắn một tấm phù phòng ngự lên người, rồi lấy một tấm bạo kích phù ném về một góc trần nhà.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, trần nhà đã bị thủng một lỗ lớn, hắn nhanh chóng ngự kiếm bay ra bên ngoài, theo sự chỉ dẫn của hệ thống mà tránh khỏi camera.
Một đường bay trên không trung về đến nhà, Phạm Gia Huân mới nhận ra một vấn đề: "Mười Năm Thất Bát, tính ra trong thành phố có nhiều camera hơn, sao mày không nhắc tao tránh.
Nhỡ ngày mai trên mạng tràn ngập bài chia sẻ hình ảnh tao phi kiếm thì sao?"
"À, không lo, lúc nãy tôi có để lên người cậu một tấm phù ẩn thân rồi, tuyệt đối chẳng có camera nào ghi lại hình ảnh của cậu được đâu!"
"Thế sao lúc ra khỏi cái nơi kia mày không dùng?"
"À thì… tôi quên!"
"Mày có biết nếu lên cái xe bay kia, dán phù ở ngoài thì tao đã không phải hứng gió lạnh sương đêm rồi! Mày nhìn đi, tao đứng trên phi kiếm đến tê hết hai chân rồi