Tỉ thí giữa các sơn môn gọi là Thanh Liên Thí.
Nghe nói cái tên này là do chưởng môn đương nhiệm Thẩm Cùng Hư định ra, đã truyền thừa vào chục năm.
Cuộc thi này vốn gọi là sơn môn tỷ thí, nhưng mà có một ngày bị tiểu môn phái quan sát chế giễu cái tên này quá là ngay thẳng, không có chút hàm ý nào.
Khưu Hải Trúc suy đi nghĩ lại, đặt ra một cái tên “Thanh Qua Thí”, đồng thời thông báo thợ thủ công khắc lên bia đá suốt đêm.
Nhưng ai mà biết được bia đá còn chưa đến một ngày, chuyện này đã truyền đến ti của Thẩm Cùng Hư.
Thẩm Cùng Hư sau khi nghe xong lúc này mới mỉm cười đem sư đệ của mình ấn vào khắc chữ trước tấm bia đá.
Sau đó xảy ra chuyện gì tất nhiên là không ai biết được, chỉ là sau hôm đó, hai chữ “Thanh Qua” trên tảng đã bị đổi thành hai chữ “Thanh Liên”.
Đây là Thẩm Long Ngọc nói cho ông ta, Mộ Phong Vân đứng trước tấm bia đá, chăm chú nhìn, xác nhận phía trên có vết tích tu triện, mà lại ở ngay vị trí “sen”.
Có thể thấy được lời nói của Thẩm Long Ngọc không ngoa.
Mộ Phong Vân giương mắt nhìn Khưu Hải Trúc một chút.
Khâu sư thúc vô cùng trấn định mà nhìn bia đá, trên mặt nhìn không ra vẻ bối rối.
Nhưng là đúng lúc này,
"Phốc."
Vẻ mặt Khưu Hải Trúc đang nhịn cười lúc này nghe thấy cũng thay đổi: “Lục Vân Tiên!”
Lục Vân Tiên tốt xấu gì cũng biết cho sư thúc chút mặt mũi, tiến lên vái chào: "Sư thúc."
Khưu Hải Trúc trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Quản tốt miệng của ngươi đi!”
"Vâng."
Lục Vân Tiên yên vị, đứng bên cạnh Hoa Mai Kim, thấp giọng nói một câu.
Dựa theo vị trí, Mộ Phong Vân đang đứng bên người Hoa Mai Kim, bởi vậy cũng nghe được rõ ràng lời Hoa Mai Kim nói.
Hoa Mai Kim rấy nghiêm túc nói với Lục Vân Tiên là sư thúc không muốn nhắc đến chuyện này, nói hắn ta đừng nhắc đến nữa.
Có lẽ Hoa Mai Kim có lòng tốt, nhưng sư thúc tai thính mắt tinh, hơn nữa cách cũng không xa lắm.
Mặc dù Hoa Mai Kim cố gắng nhỏ giọng, nhưng tiếng nói vẫn rất rõ ràng, bởi vậy lời này truyền đến tai Khâu sư thúc cũng rất rõ ràng.
Mộ Phong Vân trông thấy sức mặt sư thúc thay đổi liên tục.
Cũng do sư thúc tính tính tốt, mới nhịn không phát điên.
Ông ta kho khan hai tiếng, chắm tay sau lưng đi dạo qua một vòng trước sáu đệ tử nội môn: “Thanh Liên Thí sắp bắt đầu, các cậu cũng thuộc quá trình rồi chứ? Năm nay chiêu mộ khá nhiều đệ tử ngoại môn, còn có các tiểu sư đệ của các cậu cũng tham gia, nhất định không được phạm sai lầm.”
“Vâng.” Mấy người ekos dài dòng trả lời.
Mọi người đều rất quen thuộc với sự chuẩn bị của Khưu Hải Trúc cho Thanh Liên Thí hàng nắm, thành thành thật thật nghe xong, biểu hiện ra vẻ mặt không làm cho Khâu sư thúc lo lắng, dỗ dành lão Khâu một chút, còn có các việc liên quan nữa.
Quả nhiên, Khâu sư thúc chân trước vừa đi, chân sau mọi người đã tan tác như chim muông.
Mộ Phong Vân vì bị Long Ngọc ngại thân thể không tốt không tham gia được, được đưa đi theo Hoa Mai Kim mỗi ngày rèn luyện thân thể.
Hoa Mai Kim không hổ danh xuất thân Tương Môn, rèn luyện cực kì nghiêm ngặt.
Mấy ngày kế tiếp, Mộ Phong Vân tựa như bị bóc đi một lớp da, mỗi ngày mệt mỏi đến mức ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
So với Quải Vương lanh lùng quái gở trong nguyên văn, Mộ Phong Vân thấy mình có các sư huynh giúp đỡ, có vẻ cũng sẽ không kém bao nhiêu.
.
.
Thanh Liên Thí rất nhanh chóng đã đến.
Hôm đó sáng sớm, các đệ tử mặc đạo phục mới được phát tụ tập ở khe núi.
Lúc này đang là sáng sớm, trong khe núi tụ tản ra một tầng sương mù rất dày.
Mặt trời đã lên cao, thế nhưng lại không thể xuyên thấu qua được tầng hơi nước dày vào đây.
Ở vào tình thế như vậy, có cái gì nguy hiểm thật sự rất khó phát hiện.
Bởi vậy vì để thể cảm giác được nguy hiểm, các đệ tử cần dùng linh thức thăm dò cảnh vật chung quanh.
Các đệ tử mới nhập môn, linh thức tất nhiên là không thể sử dụng thành thạo, cho nên để tránh cho việc ngoài ý muốn xảy ra, các sư huynh sư tỷ đã sớm dọn dẹp một đoạn đường này.
Dù cho gặp nguy hiểm, cũng sẽ không khiến các bạn nhỏ này bị thương.
Ở trên đỉnh núi có mười sáu ngọn linh đèn, bọn họ sắp xếp từ sau khe núi đến đỉnh núi, dùng nội lực của mình làm đèn tắt, sau đó đến cửa núi phía trước.
Với tốc độ của người nhanh nhất sẽ được ưu tiên, ba người đầu tiên có thể đi theo sư phụ đi tham gia luận bàn, những người còn lại thì phải ở lại tiếp tục huấn luyện, bao gồm cả sự châm chọc khiêu khích không giới hạn của Tam sư huynh và sự huấn luyện của Tứ sư huynh cơ bắp ma quỷ.
Tổng cộng mười sáu đệ tử nội ngoại môn tham gia thi, ngoài trừ Tống Thư Văn bận bịu hậu cần ở chỗ sư tôn Hạ Vân Mai, ba người khác mỗi người chăm sóc năm đứa trẻ.
Mộ Phong Vân là độc đinh của dòng nội môn nhất định phải tự mình theo đến chỗ Khâu sư thúc, để cho ông ta nhìn chằm chằm.
Bởi vì Khâu sư thúc thật sự là quá nhiệt tình, ngay cả Thẩm Long Ngọc từ đều không chịu nổi, đem tùy tùng nhỏ của mình tạm thời giao cho sư thúc cô đơn giám sát.
“Phong Vân à, đừng sợ”, Khưu Hải Trúc từ hôm nhìn thấy Mộ Phong Vân ở