Linh thức của Thẩm Long Ngọc bị một vật chắn cản lại.
Vốn còn chưa chắc chắn nhưng vật chắn này xuất hiện làm cho tất cả mọi thứ trở nên càng giấu càng lộ.
Nếu nói dưới đáy không có gì trốn ở trong thì ai mà tin.
Hắn ta không khỏi suy đoán.
Bọn Hoa Mai Kim không thể tìm ra cơ quan mật đạo trong núi Hàn Đề rất có thể là vì nơi đó căn bản không có.
Như thế suy ra, núi Hoàng Bắc chẳng qua chỉ là nguỵ trang, hẳn căn cứ chân chính của ma giáo là nơi này.
Bọn hắn đuổi theo ma giáo tới thôn Hoàng Bắc, đồng thời phát hiện ra Cao trạch, mà ma giáo vì dẫn bọn hắn ra khỏi nơi này nên mới diễn một màn kịch như thế.
Nếu quả thật là như vậy, Cao gia, thậm chí là toàn bộ thôn Hoàng Bách rất có thể đều là tai mắt của ma giáo.
Sở dĩ ma tu tốn công tốn sức xây một tòa nhà như thế ở đây cũng là để bảo vệ cho thứ ở dưới đất của Cao trạch.
Về phần đó là thứ gì...!Chắc là trẻ con mất tích.
Ma giáo vơ vét trẻ con căn cốt thượng giai ở bốn phía rồi tập hợp bọn chúng ở chỗ này, không biết là muốn làm gì.
Tóm lại không phải là chuyện gì tốt.
Thẩm Long Ngọc suy nghĩ rõ ràng xong, thu hồi linh thức.
Nhưng vào lúc hắn ta thấy được rõ ràng cảnh tượng hiện ra trước mắt một lần nữa thì lại hơi do dự.
Không biết vào lúc hắn ta nhắm mắt đã xảy ra chuyện gì, bốn phía sớm đã không còn có cảnh tượng như khi nãy.
Thẩm Long Ngọc nhìn thấy trước mặt có một cái cọc gỗ nhỏ, tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn ta nghiêng đầu, còn có mảnh đất trống được quét dọn sạch sẽ và một cái bếp nhỏ.
Đây rõ ràng là cảnh tượng ở sau núi!
Hắn ta kinh ngạc giương mắt nhìn thì thấy một thân ảnh nho nhỏ từ đằng xa chạy tới, thở hồng hộc ngừng lại trước mặt hắn.
Hắn ngẩng mặt lên, mỉm cười, tiến lên cầm lấy tay Thẩm Long Ngọc, lắc hai lần như muốn lấy lòng: "Sư huynh."
Thẩm Long Ngọc hoảng hốt trong chốc lát.
Mộ Phong Vân rút kiếm chỉ vào người đàn ông quấn trường bào màu đen trước mặt, cánh tay run lên nhè nhẹ.
Bọn hắn đã giằng co rất lâu nhưng người áo đen trước mặt cũng không quá sốt ruột.
Mộ Phong Vân cầm kiếm chỉ hắn ta, hắn ta dứt khoát không tiến lên thêm nửa phần: "Tiểu hài nhi, đừng hung ác như thế, được rồi được rồi được rồi buông kiếm xuống trước đi.
Trẻ con nhỏ như thế mà lại cầm món đồ nguy hiểm như vậy, cẩn thận làm chính mình bị thương."
"Ôi chao, ngươi xem tay ngươi cũng run rồi kìa, Kiếm này là kiếm Phục Lân của sư huynh ngươi à? Nặng lắm nhỉ?"
Ngữ khí của người kia rất quen thuộc như thể rất thân thiết, nhưng Mộ Phong Vân biết tất cả chẳng qua chỉ là giả vờ.
Sở dĩ hắn ta còn hăng hái vòng vo với hai đứa trẻ như thế này chẳng qua là vì hắn ta tự cho rằng tất cả đã ở trong lòng bàn tay mình, muốn thưởng thức sự hoảng hốt chật vật của bọn hắn thôi.
Người kia tựa như là kẻ săn mồi, trong lúc con mồi không thoát nổi lòng bàn tay mình thì có đủ kiên nhẫn lãng phí thời gian lãng phí với bọn hắn.
Mà áp bách và sợ hãi khoảng thời gian này mang đến thường còn đáng sợ hơn một kích trí mạng.
Mộ Phong Vân cũng không phải là trẻ con thật, so với Lý Khuê Nhuế run chân đến đứng không vững, hắn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh liều mạng ngăn ở giữa hai người.
Hắn nhìn chằm chằm động tác của người đối diện, sợ hắn ta đột nhiên đánh tới mà mình thì hoảng hốt luống cuống.
"Oắt con kiếm còn cầm không vững, có thể làm được gì ở đây." Người kia lộ ra một nụ cười u ám: “Trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con, ngươi nói có đúng hay không, hả?"
Âm cuối của người nọ run run, Mộ Phong Vân biết hắn sắp hành động, bèn đẩy Lý Khuê Nhuế ra, hắn cũng vội lùi lại.
Quả nhiên, cùng lúc hắn ta nói xong, đột nhiên hắn ta đánh về phía trước!
Cũng may Mộ Phong Vân đã kịp thời kéo dài khoảng cách giữa hai người, thừa dịp người áo đen kia đang ngơ ra, hai tay nắm Phục Lân chém xuống!
Người áo đen lấy lại tinh thần, không hề hoảng hốt chút nào, đưa tay bắt lấy Phục Lân.
Theo phán đoán của hắn ta, Mộ Phong Vân còn nhỏ nên lực yếu, cho dù dùng hết sức vung kiếm thì rơi vào trên người cũng không đau không ngứa, bởi vậy mới dám dùng tay không đón kiếm.
Nhưng hắn ta nhanh chóng biết mình đã sai.
Người cầm kiếm không có lực sát thương, nhưng kiếm chủ của Phục Lân lại không hề dễ chịu như vậy.
Một cơn đau đớn bùng nổ trong lòng bàn tay, người áo đen quát to một tiếng, bất đắc dĩ buông lỏng tay, lui về sau hai bước.
Bàn tay của hắn ta đã máu me đầm đìa.
Không biết Thẩm Long Ngọc đã động tay động chân gì lên kiếm này.
Dù Phục Lân cách chủ, nhưng trên thân kiếm vẫn còn linh lực của hắn ta.
Bây giờ Phục Lân bị hắc y nhân kích thích làm cho kiếm khí tràn ra, dù không vung cũng có thể bảo vệ bọn hắn.
Có cơ hội!
Mộ Phong Vân vội vàng kéo Lý Khuê Nhuế: "Chạy!"
Tuy rằng Lý Khuê Nhuế đã bị dọa đến nơm nớp lo sợ nhưng cũng để không uổng phí một thân thịt.
Mộ Phong Vân vừa thét một tiếng, hắn ta liền xông ra ngoài như đạn pháo ra khỏi nòng.
Cửa bị đụng mở toang ra, ánh trăng từ ngoài cửa rơi vào, kéo dài cái bóng của người áo đen thành một độ dài kì dị.
Sau khi Lý Khuê Nhuế không còn ở sau nữa, mặc dù trên tâm lý là thế đơn lực bạc chút, nhưng bình tĩnh xem xét thì thật ra tên nhóc mập mạp đó cũng không giúp đỡ được gì.
Bởi vậy tình huống trước mắt đối với Mộ Phong Vân mà nói thì lại có lợi hơn.
Hắn vừa giằng co với người áo đen, vừa bắt đầu lùi về sau.
Mà người kia thì lại lo sợ uy lực của Phục Lân, muốn lên trước nhưng lại không dám tới gần.
Lý Khuê Nhuế chạy hết tốc lực về phía trước không biết được bao lâu thì thể lực dần dần không chịu nổi nữa, tốc độ cũng chậm lại.
Hắn ta thở hổn hển, nhìn thấy bốn phía vẫn như thường ngày, lúc này mới thoáng yên lòng, mới có thời gian dùng bộ não nhỏ của mình.
Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Ta phải đi đâu đây?
Mộ Phong Vân chỉ bảo hắn ta chạy mà không nói chạy đi đâu.
...!Tóm lại cứ chạy đến Cao trạch trước!
Cao trạch chiếm diện tích rất lớn, chỗ nghỉ chân của bọn họ lại ở chỗ hẻo lánh, Lý Khuê Nhuế dùng rất nhiều sức lực mới tìm được con đường lúc bọn họ đến.
Nhưng nhà lớn cũng có chỗ tốt, mái hiên trùng điệp từng lớp, từng cây cột nhà đều là những chỗ trốn rất tốt.
Hắn ta vừa trốn vừa chạy trong màn đêm, cũng an toàn chạy tới đại môn.
Chính là cánh cửa này!
Trong nháy mắt nhìn thấy cánh cửa này, Lý Khuê Nhuế kích động đến suýt nữa bật khóc.
Chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là an toàn!
Hắn ta lau đi hỗn hợp mồ hôi và nước mắt trên mặt, dùng sức đẩy then cài cửa.
Mặc dù Lý Khuê Nhuế khỏe mạnh hơn tiểu