“Cái thứ đó đã chạy đi đâu rồi?” Một đệ tử đang làm nhiệm vụ cầm đèn lồng soi vào trong bụi cỏ: “Có phải đã chạy theo hướng này rồi không?”
“Đúng vậy, là bên này, kỳ lạ, rốt cuộc là đã đi nơi nào? Không thể nào là ta hoa mắt chứ?” Tên đệ tử vừa nói vừa đá vào bụi cây: “Nơi này cũng không có.”
“Ta nói này, còn không tìm được nữa thì chúng ta đi báo cho sư tôn đi, lối đi trong Thiên Quy Môn đúng là không ít, mấy ngày nay xảy ra không biết bao nhiêu chuyện! Cứ như thế này, Tam Sinh Cốt còn chưa tìm được...”
“A! Bên kia, bên kia! Bên kia có động tĩnh!”
“Cái gì! Đi!”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Mộ Phong Vân thở phào nhẹ nhõm, ôm thân cây tuột xuống.
...
Vốn là Mộ Phong Vân thông qua một vết nứt không gian đi tới nơi này, Mộ Phong Vân muốn tìm cái vết nứt không gian kia để quay về thế giới hiện thực, chẳng qua sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, trên đường trở về còn quấy rầy mấy đệ tử đang làm nhiệm vụ, bị bọn họ đuổi chạy tán loạn khắp núi, may mà hắn thông minh nhanh trí leo lên cây mới thoát được một kiếp.
Tìm kiếm không có kết quả, trăng cũng đã lên đến giữa trời, cho dù trong lòng có nóng vội bao nhiêu thì trước tiên cũng phải nhẫn nại, Mộ Phong Vân đưa tay xoa xoa mồ hôi không biết là vì đói hay là chạy trên đầu, nhấc hai chân nặng nề như chì chuẩn bị quay về chỗ ở của mình.
Đêm đến, tiếng gió thổi dường như trở nên lớn hơn, từ vi vu đến xào xạc rồi đến hỗn loạn khó phân biệt.
Gió núi luôn đi kèm với những chiếc bóng loang lổ, một cơn gió thoảng qua, bóng cây đung đưa như thể có người đang vội vã lướt qua trong rừng cây.
Cho đến lúc cảm giác được bốn phía xung quanh đột nhiên tối đi, Mộ Phong Vân mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn nhanh chóng trốn phía sau một cái cây, quay đầu lại quan sát thì thấy mấy chục người đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Người cầm đầu khoác một tấm áo choàng màu bạc thêu tiên hạc, hai tay chắp sau lưng nhìn ngọn núi bằng nửa con mắt, đệ tử xếp thành một vòng bên người cũng thuần một màu chim muông.
Người đến tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Trong có một loại người như vậy, mắt cao hơn đầu, khắp nơi đối đầu với nhân vật chính, thường được gọi là bia đỡ đạn.
Trong đám bia đỡ đạn đó, có một cực phẩm tên là Tiên Vũ Phái, ỷ mình thanh cao, bởi vì trong các thế hệ trước xuất hiện một vị Hoàng Hạc tiên nhân nên liền tự ví bản thân như bách điểu, ai ai cũng cảm thấy mình đang phiêu bạt giữa trời đất, phóng khoáng tự nhiên, không dính dáng đến chuyện thế gian.
Để thể hiện danh tính của mình, những người này còn mặc áo khoác thêu hoa văn bách điểu.
Chỉ cần nhìn thấy hoa văn quen thuộc đó là Mộ Phong Vân liền biết là bọn họ.
Hơn nữa còn tới đây vì hắn.
Tuy nói cuối cùng đều chỉ là bia đỡ đạn nhưng không thể không nói thực lực của những người này ở thời kỳ trước đều vô cùng mạnh mẽ.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, Mộ Phong Vân trong lòng biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu rơi vào tay những kẻ căm ghét nhân vật chính một cách khó hiểu này.
Vì vậy nhất định không thể để bọn họ bắt được.
Chỉ nghe thấy người cầm đầu kia quát lên: “Đào sâu ba thước cũng phải tìm ra thứ kia cho bổn tọa! Bổn tọa ngược lại muốn nhìn xem một chút, phía sau núi Thiên Quy Môn này rốt cuộc đang cất giấu thứ gì!”
“Dạ!”
Mấy chục người nghe lệnh, bất ngờ đánh về phía mặt đất.
Mộ Phong Vân chạy cũng chạy không thoát, trốn cũng trốn không được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Hắn đột nhiên rất hối hận.
Mình quả nhiên không nên xem quyển sách kia, nếu không cũng sẽ không bị cuốn vào một đống chuyện phiền phức như thế này, cuộc sống ban đầu mặc dù ngột ngạt không thú vị nhưng ít nhất được an ổn.
Chỉ cần bản thân chịu đựng qua hai năm nữa, sau khi tốt nghiệp trung học liền có thể rời nhà lên đại học, mọi chuyện nói không chừng sẽ có chuyển biến tốt.
Thế mà hiện tại hết lần đến lần khác, mình lại bị cuốn vào một trong đống rắc rối thế này.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mình ngay cả một bát cơm nóng cũng chưa được ăn? Dựa vào cái gì mình phải bị người khác vây đánh? Dựa vào cái gì mình lại đến cái nơi quỷ quái này? Dựa vào cái gì mình lại bị những người này đuổi chạy khắp núi?
Mộ Phong Vân nhắm chặt hai mắt.
Một cái tay đột nhiên nhấc hắn lên.
Mộ Phong Vân bị nắm ngay chỗ chí mạng sau gáy, chỉ có thể nhìn thấy cỏ cây, bóng trăng, áo choàng tiên hạc màu bạc thật nhanh lướt qua trước mặt.
Chỉ có thể phán đoán được rằng thân pháp người đang nắm hắn vô cùng nhanh, bên người gió thổi vù vù, Mộ Phong Vân thậm chí còn không kịp giãy dụa thì đã đến mục tiêu.
Người nọ ném hắn lên giường.
Giường là làm từ trúc, phía trên còn trải một tấm đệm và bọc khăn trải giường sạch sẽ, vì vậy không hề cứng rắn, Mộ Phong Vân trong quá trình đấu tranh bò dậy thì một cái bánh bao đã gặm được một nửa từ trong ngực hắn rớt ra.
Thẩm Long Ngọc giương mắt nhìn người kia lăn từ trên giường xuống đất, bánh bao trong ngực cũng văng ra, sắc mặt cuối cùng cũng đen như đáy nồi.
Mộ Phong Vân vội vàng dùng tay lau đống nhân bánh bao dính trên giường: “...Ta không...”
Thẩm Long Ngọc: “Ngươi muốn chết đúng không!”
Tay Mộ Phong Vân run một cái, ngẩng đầu nhìn sắc mặt đen thui của đại sư huynh.
“Đại sư huynh, ta...”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Đã hơn nữa đêm tại sao lại ra ngoài chạy loạn thế hả!”
Ta chỉ muốn về nhà.
“Ngươi không biết tình hình bên ngoài hiện tại là gì sao?” Thẩm Long Ngọc chỉ tay ra ngoài cửa sổ tức giận nói: “Ngươi có biết bao nhiêu môn phái khác đang canh chừng chúng ta, ngươi đi ra ngoài là ném hết mặt mũi không!”
Ta không phải muốn mất mặt.
“Ngươi cho là người khác khen ngươi một câu thiên tài liền thật cho rằng mình ra ngoài có thể lấy một địch trăm? Không biết tự lượng sức mình! Đừng nói đến lão già Bạch Hạc đó, một tên đệ tử của hắn ta tùy tiện ra tay cũng có thể giết chết ngươi!”
Mộ Phong Vân nhìn Thẩm Long Ngọc, môi khẽ nhích: “Vậy thì thế nào...”
“Ngươi nói cái gì!” Thẩm Long Ngọc níu lấy cổ áo Mộ Phong Vân.
“Ta nói vậy thì thế nào!” Mộ Phong Vân cố gắng đẩy tay Thẩm Long Ngọc ra nhưng không có hiệu quả, lửa giận trong lòng hắn ngay lập tức bừng lên, đập nồi dìm thuyền nói: “Dù sao ta cơ bản cũng không phải là người thuộc về nơi này! Chết thì thế nào! Có ai biết! Có ai thèm quan tâm! Ta không có làm xấu mặt cũng không cảm thấy bản thân có thể lấy một địch trăm! Ta biết mình là thứ gì! Vứt xuống trong đám đông chính là làm nền, nơi nào có ta hay không có ta đều giống nhau! Cho dù một ngày nào đó có biến mất thì cũng không có người nào phát hiện! Ta đang suy nghĩ, lý do tại sao ta lại đi ra ngoài, có người hỏi ta sao? Huynh có hỏi ta sao?”
Mộ Phong Vân vừa nói vừa cảm giác giọng của mình dường như có một tia run rẩy liền dừng lại, trợn mắt nhìn Thẩm Long Ngọc đối diện.
Thẩm Long Ngọc cũng nhìn hắn, chỉ là biểu cảm trên mặt đã không còn tức giận.
“Ngươi..” Giọng nói hắn ta có chút bức rức: “Sao ngươi lại khóc...?”
Mộ Phong Vân nghe thế liền lấy tay lau mặt, tay áo quả nhiên ướt, hắn lau nước mắt, hít sâu một hơi, vốn muốn nói “Huynh nhìn nhầm rồi” nhưng không nhịn được phát ra một tiếng thút thít.
Nước mắt Mộ Phong Vân liền tí tách rơi xuống đất.
Thẩm Long Ngọc mặc dù chưa bao giờ dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với người khác nhưng dọa khóc một đứa bé thì đúng là lần đầu tiên, hơn nữa nhóc con này lại là tiểu sư đệ vừa mới nhập môn của mình, còn khóc lóc vô cùng tủi thân như thế.
Chẳng qua phải nói cũng là hắn ta không đúng trước...
Nhưng mà chẳng qua chỉ là một đứa bé.
Đúng vậy, chỉ là một đứa bé.
Thẩm Long Ngọc chột dạ.
Hắn ta trước đây kiê căng thành thói quen, cho tới bây giờ đều là người khác chiều chuộng chứ chưa từng dỗ dành người khác bao giờ, lần này thì tốt rồi, dọa người ta phát khóc, bản thân còn không biết dỗ.
Quá bất lực.
Chính hắn ta cũng vô cùng áy náy, vắt hết óc suy nghĩ mấy câu chuẩn bị an ủi tiểu sư đệ một chút.
“Được rồi, ngươi đừng